
của em chứ, em phát hiện ra trước mà, chị mặc quần xịp
đi!”
-”Cái con này, dáng tao mặc mới đẹp, mày nên nhường cho chị,
ngoan nghe kưng!”
-”Đã thế này thì ai cướp được cái nào thì của người đó”
Ngọc bích đang rửa bát nghe có tiếng ồn trên phòng mình bèn
chạy lên và được chiêm ngưỡng cảnh tượng hãi hùng. Hà My và Kelly đang tranh
giành quần áo của cô bé
-”Các người làm gì thế? đồ của tôi mà?”
Hà my hất hàm nguýt Ngọc Bích:
-”Bây giờ nó là của chúng tao!”
-”Không thể được, đó là đồ của tui, trả tui ngay”
-”Cái con này, mày dám nói với bọn tao thế hả?”
-”Các người thật quá đáng”
-”Để tao dạy dỗ cho mày một bài học xem còn dám lên mặt
không!”
-”Cậu mua gì?”
-”Chị cho em xem cái kính màu hồng”
Chị bán hàng ngạc nhiên , lẩm bẩm:”Hình như cậu ta bị gay”.
Việt Hùng dường như hiểu ý của chị bán hàng, vội xua tay:
-”Em mua tặng bạn đó, không phải mua cho em”
-”Chị thấy em đẹp trai thế này, chắc bạn gái của em cũng
xinh lắm nhỉ?
-”Em vừa chia tay cô ấy rồi!”
Việt Hùng bước đến trường,(hôn nay đi bộ) có hơi buồn khi
nghe chị bán hàng nói chuyện. Việt Hùng bỗng thấy cô đơn, nhưng đằng nào thì cô
ta cũng theo thằng khác rồi, loại con gái đó, mình không cần.
“say that you love me …”
-”alo”
-”Anh!”
-”Cô là ai”
-”em Kelly đây mà!”
-”Là cô sao, chuyện gì?”
-”anh sao lạnh lùng với em thế?”
-tít tít……….
-Tức quá mất thôi, chưa gì đã tắt máy rồi.
-”Quái thật, nó không biết đau sao, đánh mãi vẫn lầm lầm lì
lì”-Hà My
-”Thôi, đi học, đánh thế là đủ rồi”
-”Chị kelly, sao thế, đang hứng mà!”
-”Đi học”
Kelly tức tối kéo hà My đi học để lại Ngọc bích ngồi mình
trong căn phòng. Khuôn mặt nống bừng, đỏ những vết lằn, đau rát. Lặng lẽ một giọt
nước mắt rơi.Ngọc Bích ko hận Hà My, chỉ hận số phận, số phận đã định sẵn cho
cô bé
-”Mình phải cố lên, đừng sợ, rồi mình sẽ tìm được hạnh phúc
thôi!Bà tiên đã nói thế” Ngọc Bích gạt nước mắt gượng đứng dậy chuẩn bị sách vở
đi học, không có xe nên phải chạy bộ đến trường. Chạy vội quá nên chẳng may bị
ngã. Việt Huy đi học, từ trên xe ô tô, thấy có ai giống như Ngọc Bích.
-”Bác tài, dừng xe lại”
Việt huy chạy vội dậy đỡ Ngọc Bích dậy:
-”Đúng là cậu rồi Ngọc Bích, ko sao chứ?”
-”Không sao!”
-”Mặt cậu……..”
-”Mình ko có sao, cậu đừng lo, thôi đi học thôi, trễ rồi”
-”Vậy lên xe mình đi cho nhanh”
-”Cám ơn cậu”
Suốt dọc đường đi, Việt Huy cứ nhìn Ngọc bích. “Một cô bé
xinh xắn nhưng đáng thương, cô ấy có gì khó nói sao? Đôi mắt kia sao buồn quá!”
Việt huy đỡ Ngọc Bích vào lớp, cả lớp trố mắt ra, chỉ có Việt
hùng là vô cảm
-” Ê, con kia, thấy người sang bắt quàng làm họ hả?”-Hà My
-” Hà My, bạn có thôi ngay đi ko?”
-”Việt Huy à, anh sao phải lạnh lùng với em thế chứ?”
Ngọc Bích bỏ qua tai những lời nói của hà my, bước đến chỗ
ngồi. Việt huy vẫn chăm chăm đọc sách, dường như ko có để ý đến cô bé. Một lúc
sau
-”Bạn khóc?”-Việt hùng
-”Không có, chỉ là bụi bay vào mắt thôi!”
-”Nói dối”
Ngọc bích cúi mặt lắc đầu không nói, Việt hùng rút từ trong
cặp ra cái kính màu hồng
-”Tặng bạn này!”
-”Tặng tôi ư?”
-”Đúng, đền vụ lần trước đó”-Việt hùng mỉm cười
-”Cám ơn!”, Không hiểu sao ngọc bích thấy thật vui.
-”Cả lớp chú ý, hôm nay lớp chúng ta sẽ có bạn mới”
Kelly tự tin bước vào, Việt Huy và việt Hùng ngã ngửa. Ngoc
Bich chả hiêu mô tê gì cũng quay ra nhìn và ấp úng
-”Cô ấy……”
-”Cô?”
-”Anh ngạc nhiên quá phải không Việt hùng?”- Kelly cười khẩy
-”À, Uhm, đằng nào thì chúng ta đã không còn quan hệ gì, tôi
việc gì phải quan tâm cho mệt, cái tên người yêu cô đâu, sao ko đi học cùng
cô?”- Việt hùng nói xong bỏ ra ngoài, không muốn gặp lại con người này
-”Anh Việt hùng à, sao anh lại nói thế, từ trước đến giờ em
chỉ yêu mình anh thôi , thật vậy đó”- Kelly chạy theo kéo tay Việt hùng.
Việt Hùng vẫn cố bước đi, khuôn mặt không biểu lộ một chút cảm
xúc, lạnh lùng.
Ngọc bích nhìn theo Việt Hùng, lòng cảm thấy thật buồn, “người
con gái kia là ai, hay là người yêu của anh ta, tại sao khi gặp người đó, anh
ta lại trở thànhcon người lạnh lùng như vậy?”
-”Suy nghĩ miên man gì đó?”-Việt hùng-”Trời mưa ướt hết quần
áo rồi mà không biết gì sao? cẩn thận bị cảm đó”
-”Mưa cũng đẹp đó chứ!”
-”Cậu thích mưa không?”
-”Không, cực kì ghét”
-”Vì sao?”
-”Không nói”
-”Mình biết”
-”Cậu biết!”
-”Vì…mình cũng ghét trời mưa!”
Việt huy bật cười, rút ra chiếc ô màu xanh che cho Ngọc
bích, 2 người ở giữa trời mưa, thời gian như ng