Ring ring
Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324895

Bình chọn: 9.00/10/489 lượt.

i địa điểm trên đều không phải. Đây là nhà anh ta, vẫn còn có bà
ngoại, mẹ và em gái anh ta. Lệ Dương đương nhiên không thể đánh bệnh nhân trước
mặt người nhà của họ, nhưng cũng không sẵn lòng hy sinh bản thân khi vẫn còn cơ
hội chạy thoát.

Trong lúc
Lệ Dương mải suy nghĩ tìm cách đối phó, bàn tay Hoàng Quân đã lưu luyến rời
khỏi gương mặt cô, đặt yên vị trên cổ.

Tình hình
có vẻ nguy cấp hơn rồi. Lệ Dương đánh mắt sang cầu cứu Xuân Vy, thấy con bé
đang ngồi xổm trên nền nhà thương tiếc vuốt ve chiếc máy bay bị giẫm bẹp, không
hề để tâm đến sự bất thường của anh trai nó.

Xem ra cô
chỉ có thể tự lực cánh sinh, lao động một mình.

“Có thể ôm
cô một chút không?” Giọng Hoàng Quân chậm rãi vang lên. Lệ Dương thầm than, sắc
lang sao tự nhiên lại có những lúc lịch sự như vậy?

Lệ Dương
còn chưa kịp trả lời, Hoàng Quân đã miễn cưỡng hiểu rằng cô im lặng tức là đồng
ý.

Vì thế anh
ta nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, bàn tay vuốt ve mái tóc dài mềm mượt của Lệ
Dương.

Cả nhịp
tim lẫn hơi thở đều thân thuộc đến kỳ lạ.

Hoàng Quân
bỗng có khao khát mãnh liệt, anh rất muốn được nhìn thấy khuôn mặt của cô gái
anh đang ôm trong lòng...

Vì thế,
trong lúc Lệ Dương đang mơ mơ màng màng, Hoàng Quân đã nói một câu mà mãi về
sau cô vẫn không thể tin rằng đó là sự thật:

“Tôi
muốn... làm phẫu thuật.”



Khi biết
tin Hoàng Quân đồng ý phẫu thuật, Lệ Dương suýt chút nữa ngất đi vì sung sướng.
Cố gắng bấy lâu của cô cuối cùng cũng có được một kết quả xứng đáng.

Nhìn Hoàng
Quân mặc bộ quần áo bệnh nhân ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh cao cấp của Passion,
cô thật muốn chạy tới véo lấy hai má anh ta mà tấm tắc: “Sao anh đáng yêu quá
vậy?”

Nhưng Lệ
Dương không làm thế, cô chỉ đặt hộp thuốc vừa đi lấy lên phía đầu giường, sau
đó ngồi xuống chiếc ghế dành cho người nhà bệnh nhân, lặng lẽ quan sát Hoàng
Quân.

Lần đầu
tiên Lệ Dương phát hiện, Hoàng Quân thì ra lại đẹp trai như vậy.

Thực tế
trước đây, cô vẫn thấy anh ta khá dễ nhìn, chiều cao khoảng mét tám, ngũ quan
cân đối. Nhưng vì mặt anh lúc nào cũng cau có khiến Lệ Dương dù muốn ngắm cũng
không còn hứng thú.

Bây giờ để
ý kỹ, mới thấy da anh rất mịn, lông mi vừa dài vừa cong, khuôn mặt thon gọn
đúng tiêu chuẩn của một diễn viên điện ảnh.

Thật ra
không cần phải trở thành nhà thiết kế, gương mặt này của Hoàng Quân mang đi
đóng quảng cáo cũng có thể hái ra bộn tiền rồi.

Lệ Dương
sờ sờ lên má mình, không hiểu sao lại nảy sinh chút cảm giác ghen tị.

Hoàng Quân
dường như cảm thấy được có người đang nhìn, anh dời tầm mắt sang phía Lệ Dương,
đôi hàng lông mày khẽ nhíu lại.

“Lệ Dương,
là cô sao?”

Lệ Dương
giật mình suýt té ngửa người ra sau. Cô trước nay vẫn rất khâm phục khả năng
đoán mò của Hoàng Quân, nhưng cũng không nén được ngạc nhiên mà khẽ hỏi:

“Sao anh
biết là tôi vậy?”

Hoàng Quân
cười nhẹ, tỏ ra là người hiểu cô đến từng chân tơ kẽ tóc:

“Phong
cách của cô lúc nào chẳng thế. Tự động vào phòng không bao giờ gõ cửa, tự giác
ngồi xuống bên cạnh không cần biết tôi thích hay không?”

Lệ Dương
gãi gãi tai, hóa ra lâu nay cô lại bất lịch sự như vậy.

“Khi nào
thì tôi mới phẫu thuật?” Hoàng Quân nhân tiện hỏi một câu, cũng chằng có vẻ gì
là trông đợi sẽ sớm được nhìn thấy.

Lệ Dương
chợt nhớ ra lí do chính cô đến đây là để thông báo cho Hoàng Quân.

“Thứ bảy
tuần này... Anh yên tâm đi, bác sỹ của Passion đều là những người rất xuất sắc,
nhất định anh sẽ sớm được xuất viện thôi.” Lệ Dương tưởng Hoàng Quân ghét nằm
viện nên cố tình xoa dịu anh.

Hoàng Quân
im lặng một lúc, sau đó nói một câu khiến Lệ Dương nghe xong muốn thổ huyết.

“Cô làm
phẫu thuật cho tôi đi, mai tiến hành luôn.”

“Anh điên
sao?” Lệ Dương giãy lên, phẫu thuật trị bệnh mà cứ làm như mua rau ngoài chợ.

“Có gì
không được sao?” Hoàng Quân không hề nhận thấy sự bất thường nào trong yêu cầu
của mình, giọng điệu vẫn vô cùng bình thản.

“Đương
nhiên không được.” Lệ Dương nhọc nhằn giải thích. “Kết quả xét nghiệm máu và
chụp CT của anh chưa có, nếu phẫu thuật bừa sẽ rất nguy hiểm.”

Hoàng Quân
không thèm quan tâm đến những thủ tục lằng nhằng kia, vẫn nhất quyết cứng đầu.

“Hàng năm
tôi đều đi khám sức khỏe, các chỉ số đều rất tốt.”

“Đây là
bắt buộc.” Lệ Dương thật không biết nên làm gì để tẩy não cho anh ta. “Anh
không biết chỉ số sinh học có thể thay đổi bất thường chỉ trong một ngày sao.”

Có người
cố tình liếc mắt qua chỗ khác, không thèm để tâm đến những lời cô nói.

“Kệ anh
đấy!” Lệ Dương tỏ ra giận dỗi. “Mà dù sao người phụ trách và ngày phẫu thuật
cho anh cũng không phải do tôi quyết định. Tôi thấy anh cứ nên ngoan ngoãn nằm
đó đợi đi.”

Hoàng Quân
không trả lời, nhưng ánh mắt anh ta như muốn nói với Lệ Dương: Cô nghĩ tôi sẽ
chịu ngoan ngoãn nằm đây sao?

Lệ Dương
trong một thoáng cảm thấy bất an