Pair of Vintage Old School Fru
Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325503

Bình chọn: 9.00/10/550 lượt.

ắt.



"Em đã cố công vun đắp một tình yêu, nhưng tình yêu đó lại tan vỡ, và
bóng tối bao trùm những khoảng thiên đường... Hãy lắng nghe trái tim
mình, khi anh ấy gọi tên em. Hãy lắng nghe thật kỹ, bởi em chẳng thể làm gì hơn nữa... Đôi lúc em tự hỏi, tranh đấu có đáng không,

Khi những kỷ niệm quý giá đã bị cuốn đi theo sóng nước..."


Minh Hà hát "Listen to your heart" phiên bản Edmée, vừa hát vừa tự thay
đổi lời lung tung, đến giữa chừng thì ngưng lại, ngồi xuống thở dài, gạt nước mắt.

Ngày 20 tháng 10 náo nhiệt, rốt cuộc đã kết thúc như thế.

Ngày 21 tháng 10 là Chủ Nhật, Trần Minh Hà thức dậy đầu đau như búa bổ, hầu như không nhớ làm thế nào mình về được tới nhà. Chậc, hôm qua mình bậy bạ quá, lại còn dám uống bia nữa chứ.

Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, căn ngõ ngỏ yên tĩnh lạ
thường. Hà sau khi đánh răng rửa mặt, rốt cuộc tần ngần không dám xuống
ăn cơm, vì sợ đối diện với cơn giận dữ của ba mẹ.

Chợt, nhạc chuông điện thoại vang lên phía đầu giường.

"A lô, Minh Hà nghe."

"Tớ xin lỗi vì cả ngày hôm qua không gặp cậu được một lần. Chúc mừng bây giờ có quá muộn không?"

Từ đầu dây bên kia, vang lên một giọng trầm ấm, dịu dàng quen thuộc.
Minh Hà tuyệt đối không cần nhìn đến màn hình di động, để biết là ai
đang nói.

"Ừ, không sao. Hôm qua ai cũng bận hết. Nam học cùng lớp, mà mãi đến
tối tớ mới gặp mà." Hà nghe giọng mình nhẹ bẫng. "Cảm ơn cậu."

"Hôm nay, tớ mời cậu đi uống nước, được chứ?"

"Được. Long à, tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu. Mình gặp nhau ở đâu?"

...

Minh Hà mở tủ, lôi ra bộ váy đi chơi đẹp nhất cũng gần như là duy nhất
(ngoài váy đồng phục), mà Hà chưa từng đụng đến. Say mê một công việc
như quản lý đội bóng đá năm năm liền, cô chưa bao giờ là người chú trọng nhiều đến ăn mặc. Ngoại trừ Việt Hương, so với tất cả những người con
gái ở Gallet mà Hà từng gặp qua, cô đều giản dị hơn, xoàng xĩnh hơn. Lúc nào cũng chỉ giữ được mình ở mức tối thiểu, sạch sẽ gọn gàng.

Lần đầu tiên tiếp xúc với mỹ phẩm là hè năm mới rồi, khi anh trai bên
Đức tinh tế gửi về một set đồ trang điểm Benefit để làm quà cho em gái
mới lớn.

Còn chiếc váy này, là đi mua cùng với anh Hoàng và Mai Chi. Con người
đanh đá xấu bụng, lúc nào cũng khinh bỉ vẻ quê mùa của Hà đó, thật sự có mắt thẩm mỹ không tồi. Bỏ tiền tiêu vặt để dành cả tháng ra mua một
chiếc váy đắt đỏ vì bị anh trai và bạn gái của anh trai kích động, Minh
Hà thật ra, cũng thầm kín mong rằng mình có nhiều cơ hội mặc nó.

Nhưng, đã tròn một năm rồi, đến mác giá còn chưa cắt. Một quản lý đội
bóng, chỉ có độc nhất hai người bạn thân là con trai, sau một mùa hè chỉ còn lại một. Nếu không ngược xuôi trên sân bóng, thì cũng ở nhà, hoặc
trong thư viện học điên cuồng. Mặc váy này vào dịp gì, nếu như không
phải hôm nay?

Thế nhưng, suy nghĩ một hồi, cô lồng chiếc váy vào mắc áo, treo lại vào tủ. Cũng quyết định, sẽ không trang điểm gì hết. Đơn giản mặc chiếc
quần jeans lửng, áo phông trắng và cardigan màu be có mũ mặc ngoài.

Cô đã luôn mặc kiểu như thế này trước mặt Long, những khi không ở trường.

Việc còn lại, là làm thế nào để thành công ra khỏi nhà.

May phước, tuy cô không phải loại con gái hư hỏng thích trốn nhà đi
chơi, nhưng cũng không phải dạng thánh thiện thiên thần quá đỗi thật
thà. Nhìn chồng sách trên bàn, lập tức nghĩ ra một kế.

Tay cầm quyển tập toán, gương mặt ngoan ngoãn hối lỗi đứng trước mẹ đang ngồi xem ti vi.

"Con xin lỗi, hôm qua đã quá trớn. Con không cố ý."

"Cô vui vẻ bên ngoài, lúc đó có nghĩ đến bố mẹ ngồi nhà tâm trạng thế nào không?"

"Con biết, con xin lỗi, tuyệt đối không có lần thứ hai."

"Mẹ đã gọi cho cô bao nhiêu lần, là làm phiền cô sao?"

"Trong giờ học con đã tắt chuông, rồi quên bật lại."

"Mặc quần áo định đi đâu?" Người mẹ bấy giờ mới rời mắt khỏi màn hình, liếc từ đầu đến chân cô con gái.

"Con xin phép ra ngoài, có một số bài tập định hỏi Long."

"Làm sao mẹ tin được?"

"Mẹ có thể gọi điện hỏi cậu ấy."

"Đi đi." Bà Hoa, mẹ của Hà vốn không phải là người khó tính trong mối
giao lưu của giới trẻ, nhất là đối với những đối tượng bạn bè của Hà, mà bà rất hài lòng giống như Bảo Long. "Nhớ về trước bữa tối. Tiện thể ghé qua chợ mua cho mẹ mấy ngàn cà pháo. Loại muối xổi ấy."

"Vâng ạ. Con xin lỗi chuyện hôm qua lần nữa." Hà bẽn lẽn cắp tập vở quay ra khỏi nhà.

"Mai đi học, nhớ cảm ơn thằng Nam một tiếng. Nó đưa con về nhà. Nhận hết lỗi về mình, lại còn ép mẹ đừng mắng con." Bà gọi với theo, khi cô con
gái đang buộc dây giầy bên ngưỡng cửa.

Bà thương con cũng đâu phải không biết suy nghĩ. Con gái bà về nhà mặt
đỏ ửng, nồng nặc mùi bia, trong khi cái cậu bé nằng nặc tự nhận rằng
"chính cháu đã ham vui ép cậu ấy" kia, đâu có vẻ gì là đã uống.

...

Nơi mà họ sẽ gặp nhau, không phải là m