Polaroid
Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325441

Bình chọn: 10.00/10/544 lượt.

ai năm về trước. Nên hy vọng là cô
đừng hiểu lầm." Long hướng đôi mắt đen thẳm về phía bàn tay trắng trẻo
còn lại đang giữ khư khư bó hoa vàng của Nguyệt, cười u ám. "Cô, đâu
phải thiếu bạn-bè-tốt có thể tặng những thứ phù hợp hơn."

...

"Minh Hà, nếu không khỏe, tớ đưa cậu về trước nhé?" Ngồi xuống bên cạnh
cô bạn gái vẫn như thất thần trong phòng karaoke, Nam nói nhỏ.

"Không, không về. Hôm nay tớ nhất định phải hát mười bài." Hà bừng tỉnh, cắn môi.

Việt Khôi đang với lấy chai bia, nghe thấy liền bật ngón tay khen.

"Được được! Thế mới là tuổi trẻ chứ! Anh thích em rồi đấy!"

Nam thở hắt ra, nhìn Minh Hà cắm đầu ghi tên bài hát. Khoảnh khắc đó,
cậu không phải là không nhìn ra Bảo Long. Cậu còn biết rõ cô gái kia
chính xác là Như Nguyệt, điều mà Hà không thấy.

Thủy Linh cùng anh trai mình bước vào. Cô công chúa lập tức sà xuống khoảng trống còn lại bên cạnh Hải Nam như sợ ai chiếm mất.

Rồi cứ thế, hơn một tiếng trôi qua, ba thành viên chủ lực làm công tác
tra tấn, đã hát không hay còn hay thích hát: Minh Hà, Việt Khôi, Việt
Hương. So với ba thành viên thuộc tổ chịu-đựng: Hải Nam, Thủy Linh,
Trọng Khanh. Rốt cuộc kết quả vẫn chưa ngã ngũ.

"Em ơi anh rất nghèo, tiền tiêu anh không có nhiều, mà tình yêu thì anh không bao giờ thiếu." Khôi vừa hát vừa bày trò, rút một bông trong lọ
hoa nhỏ trên bàn, chìa ra trước mặt Minh Hà làm động tác như cầu hôn.
Cũng may Hà trước giờ chưa từng là fan của anh chàng, nếu không đã ngất
tại chỗ rồi.

"Thời đại bây giờ mà cầu hôn kiểu đó thì ma nó lấy anh." Hương phá lên cười.

"Ê ê, chán thế! Ba đứa kia chỉ biết ngồi thôi hả?" Sau khi hoạt náo với "Cho anh xin số nhà", ca sĩ Vikko bắt đầu nhận ra sự thụ động lười
biếng của phe kia.

"À, về nhạc nhẽo thì em dốt lắm." Nam gãi đầu, cười.

"Nói dối." Linh buột miệng.

"Trời ạ! Đây là karaoke, karaoke đấy, không phải The Voice hay Idol
đâu, em chỉ cần biết đọc chữ trên màn hình rồi muốn hét hay rống đều
được mà! Càng to càng tốt." Đoạn quay sang Thủy Linh. "Vậy thì em gái,
biết đàn chắc cũng biết hát chứ?"

Linh bối rối xua tay.

"Em từ nhỏ hầu như ở nước ngoài, không biết bài tiếng Việt nào hết."

"Tiếng gì cũng được!" Việt Khôi sốt ruột, giật cốc nước tinh khiết khỏi tay... Khanh, giúi một trong hai chiếc micro cho thiếu gia họ Vũ, rồi
đứng lên phán như thánh.

"Sau những bản tình ca mùi mẫn, tôi và bạn Vũ Trọng Khanh quyết định
nhân danh những người anh trai gửi đến các cô em gái một ca khúc tiếng
Anh." Thò tay ôm eo rồi hôn lên má Việt Hương, làm cô nàng ghê tởm suýt
cầm lên lon nước gây ra án mạng.

"Hãy rời bến đi em, bơi ra ngoài biển lớn. Biết đâu em sẽ tìm thấy, một
người yêu em bằng nửa anh (?!!). Cho đến khi người ấy làm em thất vọng.
Hãy quay về vòng tay anh, vẫn luôn đón chờ em!"

Sau màn độc diễn (vâng, độc diễn) "Sail away sweet sister" bằng thứ
tiếng Anh nặng accent dở tệ, Việt Khôi thậm chí còn tự cảm động "hức,
hức" quay sang em gái.

"Thế nào hả em? Khóc chưa? Đây là bài tiếng Anh duy nhất anh biết đấy. Em thấy tình cảm gia đình có bao la không?"

"Biến thái thì có! Anh say rồi đấy!" Hương lè lưỡi.

...

Ở đằng kia, một cô em gái khác hơi thất vọng.

"Sao anh không hát?"

"Không có hứng." Người anh trai thở dài, ngả mình tựa vào lưng ghế sô
pha, hờ hững liếc qua chỗ Việt Khôi. Đã mấy năm rồi, ngoại trừ ông anh
họ Tường Lâm, mới có người dám lôi kéo Vũ- Trọng- Khanh vào mấy chỗ giết thời gian này.

"Chúng ta đã cất công đến đây rồi... Có nhớ cái bài gì, mà hồi nhà mình ở Nhật, hay nghe trên các chương trình đón năm mới..." Linh nhỏ nhẹ ngân
nga. "Ở đâu đó trong vũ trụ bao la, có một thế giới rộng lớn trên bề mặt địa cầu xanh..."

"Linh hát bài này cùng tớ nhé." Hải Nam đột ngột lên tiếng, tay chỉ vào một trang trên quyển danh sách nhạc đặt mở trên bàn.

Khỏi phải nói, cô nàng tiểu thư gần như muốn rớt tim ra khỏi lồng ngực.
Nhìn sang phía Minh Hà đang mệt mỏi, tựa đầu lên vai Việt Hương, Linh
tần ngần, hỏi giọng ngờ vực.

"Cậu chắc chứ?"

"Sao lại không, nếu như cậu đồng ý." Nam cười dễ dãi. "Và bài này tớ chắc chắn, cậu biết."

Hai người trong nhóm "chịu đựng", rốt cuộc khiến nhóm "hay hát" tâm
phục khẩu phục với bản song ca "Time after time" cực kỳ đồng điệu. Đừng
nói Hương, ngay cả "ca sĩ" Việt Khôi cũng lặng người vì lần đầu tiên
nghe live, bằng tiếng Anh, chất lượng đến như thế.

Để rồi ngay cả khi nhạc bài mới nổi nên, vẫn không ai nói câu nào. Cho đến khi Minh Hà vỗ tay đôm đốp.

"Hay! Hay lắm! Xuất chúng! Haha! Bây giờ đến lượt tớ!"

Gương mặt đỏ lựng. Mắt ươn ướt, tướng đứng liêu xiêu đưa tay ra giật lấy micro từ tay Thủy Linh.

"Cậu say rồi! Ai cho cậu uống bia hả?" Hải Nam chỉ vừa kịp nhận thấy điệu bộ khác lạ của Minh Hà, phát hoảng đẩy cô ngồi xuống.

"Không đâu, tớ nhất định phải hát tiếp!" Hà g