
gàng, chiếc sơ mi
xám tay dài được xắn lên đến khủy, làn da rám nắng, nhìn cậu bây giờ khá là nam tính và không còn vẻ bụi đời hung hăng như trước đây nữa, Lucy
cũng phải ngạc nhiên vì sự thay đổi này…
-Ô !!! Mày mà cũng vào nhà thờ được hả. Con nhỏ xấu gái ! Hải gác cây kéo to đùng trên vai nghiêng đầu chọc Lucy.
-Hừ !!! Một kẻ đầy tội lỗi như mày còn vào được thì tại sao tao không thể hả ?
Lucy phồng má quay ngoắt sang một bên thách thức. Sau Kei thì Hải có lẽ là
kẻ thứ hai luôn gây gỗ mổi lần gặp Lucy. Hải tiến lại gần đưa tay xoa
mạnh đầu Lucy gằn giọng:
-Tao làm lễ rửa tội rồi, con nhóc. Nhưng giờ nhìn mày thì tao lại muốn phạm tội quá !
Gạt mạnh tay Hải ra khỏi đầu, Lucy cười nhạt lùi ra sau thủ thế
-Tốt thôi. Tao sẽ giúp mày được xưng tội ngay hôm nay…
-Thôi nào hai người. Chúng ta là bạn mà, nói chuyện tử tế với nhau khó đến vậy sao ?
Thanh Phong vỗ vai Lucy nhẹ nhàng, cô nhóc chợt nhớ lại là bên cạnh mình còn
Thanh Phong, là con gái thì không thể hành động lỗ mãng như thế được, cô nhóc thả lỏng người quay đi, nhưng có vẻ vẫn còn tức tối lắm.
-Chúng ta đi tham quan tiếp nào.
Thanh Phong nắm tay Lucy kéo đi và quay sang mỉm cười chào Hải, cậu nhóc
giang hồ này cũng cười đểu chào Lucy, tay cầm cái kéo cắt cắt vào không
trung cố để cho Lucy thấy, cô nhóc Lucy trước khi quay đi cũng không
quên xịu mặt thè lưỡi trêu tức kẻ đáng ghét phía sau mình. Hai người đi
vào những khu còn lại trong nhà thờ, kiến trúc nơi đây thật lộng lẫy với những chóp cao vời vợi và những thanh ngang mạnh mẽ. Đi qua gác chuông, Lucy ngước lên chăm chú nhìn, cái chuông to trắng lóa trên cao có một
sợi dây thừng dài cột vào thanh xà, những âm thanh “leng keng” mà Lucy
vẫn hay nghe thấy phát ra từ đây.
Nhà thờ cũng có một khu kí túc
xá dành cho những tín đồ đang đi học, nó khá rộng, ngăn nắp và sạch sẽ.
Có một điều mà Lucy thắc mắc từ nãy đến giờ, không biết từ khi kết thúc
buổi văn nghệ, Nhật Dạ và Kei đã đi đâu, Lucy đưa mắt tìm mãi mà vẫn
không thấy họ. Nơi cuối cùng mà hai người dừng lại là hội trường rộng
thênh thang mà Lucy đã tới lúc sáng. Từ cửa bước vào, cô bé thấy có một
đám đông đang xúm lại xôn xao. Một người đàn ông cầm con dao nhỏ sắc lẻm trong tay, tay kia thì nắm cổ áo của một cậu bé:
-Đồ khốn ! Hôm nay ta sẽ giết ngươi !!!
Gã gào lên và giơ con dao lên cao chực đâm vào người cậu bé, cậu bé sợ hải co rúm người lại, có một vài người cố can ngăn nhưng không ai dám đến
gần. Thấy cảnh tượng đó, Lucy giật mình vội vàng lao tới, không một giây suy nghĩ, không kịp để ý đến bàn tay giữ hụt mình phía sau…
-DỪNG LẠI !!!
Sau tiếng hét inh tai đó là Lucy với cú đạp supper tông thẳng vào mặt người đàn ông nọ đúng lúc ông ta ngơ ngác quay lại, bất ngờ với một đòn trời
giáng, người đàn ông ngã lăn ra đất, con dao văng ra xa, mọi người hoảng hốt quay lại nhìn Lucy ngơ ngác. Nhưng Lucy vẫn chưa thôi, cô bé lao
tới nắm lấy cổ áo người đàn ông quát lớn:
-Ông thật quá đáng, ở trong nhà thờ mà dám giết người hả. Thanh Phong !!! Cô bé quay lại vội vã. –Cậu gọi cảnh sát đi Phong…
Thanh Phong nhìn cô bé dở khóc dở cười, một cô gái chạy lại xô Lucy ra đỡ người đàn ông kia dậy.
-Cha ơi ! cha không sao chứ ?
-Cha có bị thương ở đâu không ?
-Thưa cha…
Đám đông xúm lại quanh người đàn ông đó và họ ném cho Lucy những cái nhìn
đầy sát khí. Cô bé còn đang ngơ ngác thì có một nữ tu đi lại giận dữ:
-Cô đang làm trò gì đó. Ai dẫn cô vào đây ?
-Xin lỗi sơ Anna !!! Thanh Phong đi tới phía sau đặt hai tay lên vai Lucy
cười đau khổ -Cô bé này là bạn con. Con đang dẫn cô ấy đi tham quan, vì
không biết chúng ta đang tập kịch nên cô ấy mới có hành động vô lễ như
vậy. Mong mọi người bỏ qua cho.
-Tập kịch…
Lucy sượng
người, khóe miệng giựt giựt nhìn lại người đàn ông mới bị mình knoc out, bộ đồ mà ông ta mặc trên người chính là bộ đồ các vị cha sứ vẫn thường
hay mặc, và nhìn kĩ lại thì đây chính là người đã xuất hiện và là nhân
vật chính cho buổi cầu nguyện sáng nay đây mà.
Oh year ! Lần này thì xong rồi…
Lucy mặt đỏ bừng, trong một giây hấp tấp cô nhóc đã phạm phải một tội lỗi vô cùng nặng, còn nặng hơn cả tội ăn nhằm trái cấm nữa chứ. Thanh Phong
cúi xuống khuôn mặt mếu máo của Lucy mỉm cười trấn an:
-Lucy !
Đây là cha sứ Karen. Cha đang giúp mọi người tập kịch cho lễ giáng sinh
sắp tới. Không phải cha sắp giết người đâu, cậu mau xin lỗi cha đi.
Nghe Thanh Phong mở lời, cô bé run run ngước lên nhìn vị cha sứ lắp bắp:
-Thưa cha ! Là lỗi của con. Vì con không biết mọi người đang tập kịch nên đã
xúc phạm đến cha. Con rất ân hận, mong cha tha thứ cho con…
-Thanh Phong !!! Cậu dẫn con bé vào đây sao không trông chừng nó.
Người đàn ông cau mày nhìn Lucy sau đó quay sang Thanh Phong trách móc, cậu
nhóc chỉ biết nhìn ông ta cười khổ, rồi ông ta cũng quay sang giải tán
mọi người đang xôn