
en thui, cháy khét. Không dám cầm lên thử, cô bé quay sang thiểu
não:
-Nhật Dạ ! Đây là món gì thế ?
-Nem rán đó ! Nhưng hình như tớ chiên hơi lâu…
Nhật Dạ quay lại tươi cười, trên tay cầm hộp trứng chuẩn bị trổ tài. Lucy
phóng lại giành ngay lấy hộp trứng trên tay cô lo lắng :
-Để đó tớ làm cho, cậu ngồi yên một chỗ đi !
-Tại sao chứ ? Trứng là món sở trường của tớ mà. Để tớ làm cho, cậu không cần lo đâu.
Cô nhóc đưa tay giành lại hộp trứng, khăng khăng đòi làm, Lucy thì không
còn kiên nhẫn được nữa rồi. ½ số nguyên liệu đã bị te tua hết cả. Nếu để Nhật Dạ tiếp tục thì một lát nữa thôi, cái bếp chắc chắn sẽ tan tành,
còn mọi người sẽ được uống trà thay cơm…
-Nhật Dạ, nghe lời tớ lên nhà ngồi chơi đi…
-Không !!! Cậu buông tay ra mau Lucy…
Lucy nhăn nhó giữ chặt lấy hộp trứng, cô bé kia cũng phồng má, trợn mắt
giành lại cho bằng được. không ai chịu nhường ai. Cuối cùng hộp trứng
cũng tuột tay văng ra. Vài trái đáp đất vỡ tan tành, vài trái lơ lững
trên không trung rồi rớt “bộp” vào người Thanh Phong khi cậu vừa bước
xuống bếp. Thanh Phong đơ người, trứng nhiễu xuống vai trông thật thảm
hại. Hai cô nhóc xanh mặt…
-Xin lỗi cậu Thanh Phong ! Lucy vừa rối rít, vừa chạy đi lấy cái khăn cho Thanh Phong lau mặt và nhìn cậu với ánh mắt áy náy.
-Không sao đâu Lucy ! Nhật Dạ, cậu lên nhà đi.
Thanh Phong vừa nói vừa cầm tay cô nhóc lôi lên nhà, mặc cho cô phụng phịu
đòi ở lại. Lucy nhìn theo thở phào nhẹ nhỏm như vừa trút được một gánh
nặng, nhưng nếu Thanh Phong đem cô ấy đi sớm hơn một chút thì mọi việc
còn thuận lợi hơn nữa…Cô nhóc lấy cây lau nhà dọn sạch đống trứng vỡ rồi quay lại tiếp tục công việc. Không có Nhật Dạ trong bếp phá rối, tiến
độ nấu ăn quả thật diễn ra rất nhanh. 30 phút sau bữa tối đã sẵn sàng.
Một bữa ăn tối thịnh soạn với bao nhiêu là món ngon lành trên bàn. Ragu,
sườn chua ngọt, nem rán, sa lat, lẩu bò, lúc lắc… chỉ thiếu thịt gà luộc nữa là xong. Lucy vui vẻ đưa hai dĩa thịt gà cho Kei đặt lên bàn và đi
rửa tay… Nhưng xui xẻo thế nào, đúng vào những lúc tưởng chừng mọi thứ
đã tốt đẹp thì Nhật Dạ lại tiếp tục gây chuyện, đang rửa tay, cô bé bổng thấy có một con gián ở đâu bò ra phía vòi nước trước mặt cô, ngo ngoe
cọng râu làm dáng ….
-Á Á Á Á !!!!!!!
Cảnh tượng tiếp theo là Nhật Dạ co rúm người lại, hét toáng lên và không để ai kịp ngăn cản, cô cầm nguyên cái thớt gỗ xà cừ cạnh đó phang mạnh vào cái vòi nước.
Sau một tiếng động chói tai thì cái vòi sắt gãy tan, nước bắn ra tung
tóe như núi lửa phun, đồ ăn trên bàn bị hất tung hết xuống đất vung .
Hai dĩa thịt gà tội nghiệp cũng theo dòng nước lăn lóc dưới sàn…
Lucy và Kei chết lặng, người ướt sũng nhìn cái vòi nước đang phun phèo phèo. Mọi người trên nhà chạy xuống kinh ngạc, cái bếp bây giờ nhìn y chang
một bãi chiến trường. Thủ phạm thì đang cầm hung khí trên tay, run rẩy,
mọi người cũng đơ người ra, không biết phải nói gì nữa, Nhật Dạ từ từ
đặt cái thớt xuống khóc thút thít:
-Híc… Xin lỗi. Tại cháu cả.
Cháu đã làm mọi thứ tan tành, bao nhiêu công sức mà dì và Lucy bỏ ra đã
đổ sông, đổ bể hết rồi, tất cả là tại cháu. Híc…huhuhuhu…
Cứ thế
cô nhóc ngồi ôm mặt khóc nức nở, mọi người đều im lặng ái ngại, đúng là
Nhật Dạ rắc rối thật, mọi người trên nhà chờ đợi bao lâu đã đói lắm rồi, thế mà tất cả đồ ăn mọi người cố gắng mãi mới xong đã bị Nhật Dạ phá
hết trong một giây, nhưng nhìn cô bé khóc như vậy thì không còn ai muốn
trách móc gì cô bé nữa, vì thực ra cô cũng không hề muốn làm mọi thứ
thành ra thế này, dì Thanh nhẹ nhàng đi lại đặt tay lên vai Nhật Dạ an
ủi:
-Được rồi. Không sao đâu Nhật Dạ. Chỉ là tai nạn thôi mà, ai cũng biết là cháu không hề cố ý mà. Đừng khóc nữa nào…
Nhật Dạ ngước lên với khuôn mặt ướt đẫm nước.
-Mọi người không giận cháu chứ ? híc
-Ừ! Không ai trách cháu đâu. Đừng khóc nữa, nín đi nào !
-Nhưng cháu đã làm hỏng hết mọi thứ rồi ? Phải làm sao đây ?
-Không sao đâu Nhật Dạ. Chúng ta sẽ ăn tối bằng những thứ còn lại vậy.
Tất cả những con mắt sáng lên đổ dồn vào Lucy và hi vọng về những thứ còn
lại. Và những thứ mà cô bé nói đó chính là đống thực phẩm nhanh mua ở
siêu thị chưa được sử dụng. Lucy liếc nhìn Kei thở dài, giờ thì cô đã
hiểu tại sao Kei nhất định mua cho bằng được mì gói và sanwith rồi…
-Ngon không mọi người ? Đây là nước sôi do Nhật Dạ nấu đó. Lucy mỉm cười khổ sở.
-Ừ ngon !!! Mọi người uể oải đồng thanh đáp
Sau hơn nửa tiếng dọn dẹp thì mọi người cũng được yên vị với tô mì gói và
mấy cái sanwith lạt bên cạnh. Và tất cả đều gật đầu hạnh phúc còn Nhật
Dạ thì hơi đỏ đỏ mặt. Giờ ai cũng đói rồi nên mì gói tự nhiên trở nên
ngon cực kì. Đúng là một bữa ăn tối đáng nhớ, sau chuyện này tất cả đều
rút ra một kinh nghiệm “xương máu”, nếu còn muốn ăn cơm thì đừng bao giờ để cho tiểu thư bước vào bếp nữa. Hic !
Nhạc chuông điện thoại vang lên lẫn vào những tiến