
xăm-Tớ muốn được tham dự một buổi lễ trong nhà thờ quá. Chắc là phải vui lắm !
-Vào nhà thờ à ? Thế thì sáng mai dậy sớm tớ dẫn cậu đi. Sáng mai trong nhà
thờ có tiết mục diễn thử văn nghệ chuẩn bị cho giáng sinh đó !
-Thật sao ! Tớ có thể vào đó thật sao ?Ánh mắt Lucy sáng rực lên thích thú,
Lucy được tham gia một buổi lễ trong nhà thờ, đúng là một chuyện vui mà…
“Kính koong”
Chuông cửa vang lên, Nhật Dạ, Thanh Phong và Bạch Dương, có cả chú Khánh, dì
Thanh đi làm về đang xếp thành một hàng dài trước cổng. Mọi người đã về, thế là có thể bắt đầu nấu bữa ăn tối được rồi…
Trong căn phòng bếp xinh xắn, Nhật Dạ mang chiếc tạp dề trắng hớn hở lôi hai túi đồ ăn to đùng trong tủ lạnh ra vui vẻ:
-Hôm nay cháu sẽ giúp dì nấu một bữa tối thật ngon.
Dì Thanh nhìn cô bé mỉm cười hài lòng:
-Cảm ơn cháu Nhật Dạ !!! Cháu đúng là một cô gái xinh đẹp đảm đang !
Thấy ba đầu bếp đã bắt tay vào công việc, Kei và Thanh Phong ngồi nhìn nhau
thấp thỏm không yên. 10 phút trôi qua, trong bếp vẫn im lặng, chưa thấy
có một động tĩnh gì, nhưng hai người vẫn hết đứng lại ngồi ngó nghiêng
lo lắng. Thấy thái độ hai cậu bé có vẻ kì lạ, Bạch Dương rót hai ly trà
đẩy về phía họ:
-Sao thế hai cậu nhóc. Các cậu đang lo lắng chuyện gì thế ?
Vẫn chưa thấy chuyện lạ gì, Kei và Thanh Phong quay lại tự trấn an
-Dạ không… không có gì đâu ạ. Chỉ là tụi em lo lắng quá thôi…
-Lo lắng chuyện gì ? Hai cậu biết chơi cờ vua chứ ?
-Vâng !
-Thế trong khi chờ đợi chúng ta chơi vài ván nhé. Bạch dương cúi xuống kéo
ngăn tủ lôi ra bộ cờ mới toanh vui vẻ đặt lên bàn-Bắt đầu từ cậu trước
nhé, Thiên Di !
-Ồ !!! Chơi cờ vua à ? Để chú làm quân sư cho Thiên Di. Ai thua thì mất một chầu nhậu nhé nhóc!
Chú Khánh nháy mắt với Bạch Dương, anh cũng vui vẻ gật đầu, cờ vua vốn là
trò chơi mà Bạch Dương thích nhất và anh cũng chưa chơi thua ai bao giờ, kể cả ông chú của mình.
Thế là trong phòng khách rộn lên, rõ
nhất là tiếng cười của chú Khánh, lần này thì anh Bạch Dương đã gặp được đối thủ rồi, Kei có vẻ rất giỏi chơi cờ vua, cộng thêm một ông chú dày
dạn kinh nghiệm bên cạnh, chẳng mấy chốc mà anh đã thấy được khó khăn
rồi, tương lai có thể sẽ mất toi một chầu nhậu cho chú Khánh đây… nhưng
đội hình không biết từ khi nào đã chia ra, và Thanh Phong lại trở thành
quân sư đáng tin cậy cho anh, thế trận trở nên cân bằng, giằng co…
Dưới bếp…
Lucy bưng một rổ khoai tây đặt lên bàn bắt đầu gọt, Nhật Dạ cũng ở ngay bên cạnh, cầm con dao một cách điệu nghệ. Và ….
“Phập”
-Á…!!!
Phát đầu tiên của con dao, Nhật Dạ đã cắt thẳng vào tay mình, ngọt xớt. Máu
chảy túa ra trên ngón tay. Lucy và dì Thanh giật mình, vội vàng chạy lại lo lắng:
-Cậu không sao chứ Nhật Dạ !
Cô nhóc nhìn ngón
tay mình đang chảy máu mặt tái mét, run run. Dì Thanh vội chạy lên phòng khách lấy hộp cứu thương xuống bếp. Kei và Thanh Phong nhìn theo xám
mặt. Điều mà các cậu lo lắng nãy giờ đã xảy ra. Không, chính xác thì nó
chỉ mới bắt đầu…
Vết cắt trên tay Nhật Dạ không sâu lắm, chỉ cần một miếng băng cá nhân
là cầm máu lại được, mặc dù đã được bảo đi lên nhà nhưng cô bé nhất định đòi ở lại nấu ăn. Không còn cách nào khác, cả hai đành giao cho cô công việc đơn giản nhất: nhặt rau. Nhưng lúc xếp ra dĩa, cô nhóc này cũng
cho hai cái đáp đất, bể tan tành. Hai cái dĩa mà cô bé làm bể là hai cái mà dì Thanh thích nhất và nó cũng khá đắt. Tội nghiệp cho dì ấy phải đi đến tận cơ sở sản xuất chính mới mua được chúng, vậy mà…chỉ trong vòng
có hai phút ngắn ngủi nó đã tan nát ngay trước mắt dì. Đến đây thì Lucy
và dì Thanh cũng đã biết Nhật Dạ đảm đang đến mức nào rồi…
-Dì ơi !!! Làm sao với mấy củ cà rốt này đây ? Nhật Dạ cầm củ cà rốt trên thớt mới được rửa sạch thắc mắc.
-Cắt nhỏ ra. Chúng ta sẽ dùng để nấu ragu. Dì Thanh dịu dàng.
Lucy đang cắt khoai tây điếng người.
“Lại cắt. Cô nàng đó vừa mới cắt vào tay mà dì vẫn chưa sợ sao?”
Nhìn Nhật Dạ đưa con dao lên xăm xoi củ cà rốt mà Lucy thấy lạnh lạnh.
“không chừng lát nữa cô ấy lại cắt thừa ra một miếng mà không phải cà
rốt thì tiêu”, nhưng lần này Nhật Dạ có vẻ khá hơn nhiều, những miếng cà rốt được cắt ra vuông vức đẹp mắt và không có dấu hiệu cô ấy sẽ cắt
thêm thứ nào khác. Thở phào, Lucy tiếp tục quay lại công việc của mình…
Nhưng vừa cắt xong đống khoai quay lại, Lucy thấy mấy củ cà rốt đã được băm
thành cám trước khuôn mặt đầy hạnh phúc của tiểu thư Nhật Dạ…
-Nhật Dạ ơi ! Cậu làm bánh cà rốt hay sao mà băm nhuyễn nó ra thế này ?
-Hả ? dì Thanh bảo phải cắt nhỏ nó ra mà. Nhật Dạ quay lại mỉm cười.
-Như thế này thì nhỏ quá rồi cô bé !
Dì Thanh cầm miếng cà rốt lên ngắm nghía, còn Nhật Dạ thì lè lưỡi cười
trừ. Chưa dừng lại ở đó. Đi lại cái dĩa to đùng trên bàn ăn, Lucy hết
hồn khi nhìn thấy trong đó là một mớ hỗn độn những thứ gì tròn tròn, hơi dài đ