
ng im, có
vài giọt nước làm ướt áo người đang ôm cô. Trên mái tóc buông xõa của
Lucy cũng có vài giọt nước mắt nóng hổi. Người đàn ông xúc động nói bằng giọng nghẹn ngào:
-Cám ơn con…con gái…
Ông siết chặt cánh tay ôm đứa con gái bé bỏng trong lòng. Nắng chiều đọng từng vạt đỏ rực
lên vai hai người, hàng cây lặng gió đứng im lìm, Lucy nói bằng giọng
hơi lạc đi:
-Xin lỗi bố vì những gì con đã nói trước đây. Con
không cố ý làm cho bố tổn thương…thực ra…con đã rất mong được gặp bố…từ
khi con còn rất nhỏ…Khi gặp lại được bố, con có hơi bối rối…
…
…-Dù rằng…dù rằng… bố không phải là ông bố tuyệt vời như trong tưởng tượng
của con…nhưng con vẫn rất thương bố. Vì bố là bố của con…
-Con
gái…bố cũng rất nhớ con, rất thương con và rất muốn được gặp con, tha
lỗi cho bố nhé…Hoàng Tuyền siết chặt lấy cô bé vào lòng thổn thức.
-Vâng…con tha lỗi cho bố rồi…Bố !!!
Nước mắt của Lucy nhòe ra ướt áo đẫm bố mình, Hoàng Tuyền mỉm cười hạnh
phúc, cánh tay ông siết chặt lấy Lucy hơn. Căn bệnh tim quái ác luôn
hành hạ ông suốt thời gian qua dường như đã biến mất, biến mất vì đứa
con gái nhân hậu của ông, biến mất vì tội lỗi của ông đã được cô tha
thứ. Bây giờ thì ông đã không còn gì phải hối tiếc nữa rồi. Hải Dương ở
ngoài xe nhìn ra hài lòng nở một nụ cười an tâm. Vậy là em gái anh đã
tha thứ cho bố. Cô nhóc mồm miệng nói ra toàn là mắm muối nhưng xem ra
cô cũng là con người rất tình cảm. Hai bố con đã làm hòa với nhau. Tốt
rồi…
Rồi sau này sẽ đến lượt anh tới giải hòa với cô em gái dễ thương này…
Hai bố con Lucy vẫn đứng lặng ôm nhau một lúc nữa rồi Hoàng Tuyền mới buông Lucy ra.
-Tạm biệt con, con gái !!!
-Tạm biệt bố. Con sẽ tới thăm bố sau….
-Ờ…
-Từ giờ đến lúc đó bố hứa với con là phải chăm sóc sức khỏe cho thật tốt nhé !
-Bố hứa !
Hoàn Tuyền mỉm cười quay đi. Có lẽ ông đã hoàn thành tâm nguyện rồi. Chưa
phải là cuối cùng vì ông còn muốn một ngày nào đó Lucy sẽ tới gặp ông,
nhưng bây giờ điều này cũng đủ tiếp sức cho ông để chờ đến hạnh phúc
cuối cùng rồi.
Chiếc xe hơi đen lăn bánh đi trong trời chiều.
Lucy vẫn đứng yên nhìn theo, không buồn bã, không cắn rứt, không còn gì
vướng mắc nữa, chưa bao giờ Lucy thấy thanh thản như lúc này. Cô bé mỉm
cười quay bước vào nhà….
-Kei ! Sao cậu lại đứng đây ?
Quay lại còn chưa bước được một bước nào, Lucy đã nhìn thấy Kei đứng dựa lưng bên bức tường nhìn mình mỉm cười.
-Mọi việc ổn rồi chứ. Lucy !
-Ổn rồi. Cậu đứng đây vì lo cho tớ sao ?
Kei mỉm cười bước lại khoác vai Lucy dịu dàng:
-Ổn rồi thì tốt. Vào ăn tối thôi !
-Ừk !!!
Thấp thỏm bước vào trong bếp, hai đứa nhóc còn đang không biết hôm nay Nhật
Dạ cho họ ăn gì thì cả hai đã trố mắt. Ngạc nhiên không phải có việc gì
lạ mà vì mọi thứ vẫn bình thường.
-Nhật Dạ của chúng ta đã tiến bộ nhiều rồi đó mọi người ! Cô bé nấu ragu ngon lắm.
Mọi người vui vẻ ngồi vào bàn thắc mắc, không biết động lực gì khiến tiểu
thư hậu đậu tiến bộ nhanh như vậy nữa. Lucy ngồi bên phải Kei, Nhật Dạ
ngồi bên trái, tiếp đến là Thanh Phong. Bữa ăn sẽ vui vẻ diễn ra một
cách tốt đẹp đó, nếu như có ai ngồi giữa hai cô nhóc phá phách này mà
không phải là Kei. Khi bữa ăn bắt đầu. Lucy gắp một miếng nem vàng rộn
vào chén Kei.
-Đây là nem khoai môn tớ làm đó. Cậu ăn thử đi Kei !
Cậu nhóc mỉm cười, nhưng chưa kịp đưa miếng nem thơm phức lên miệng thì
Nhật Dạ đã giật ra một cách phủ phàng và thay vào đó là chén ragu bốc
khói cũng thơm ngon không kém, liếc Lucy rồi ra lệnh;
-Không được Kei ! Cậu phải ăn thử ragu tớ nấu trước đã.
Lucy bực mình đưa tay giành lại cái chén có miếng nem và đặt chén ragu sang
chỗ khác. Nhưng Nhật Dạ đã giữ cứng ngắc. Hai cô nhóc nhìn nhau trừng
trừng, lữa bốc lên từ hai đôi mắt phừng phực.
-Ăn nem đi Kei !!!
-Ăn ragu đi Kei !!!!
Mọi người ngạc nhiên quay lại nhìn. Lucy và Nhật Dạ vẫn không chịu nhường
nhau, giành qua giành lại thế nào, chén ragu bị hất thẳng vào mặt Kei,
cũng may cậu vội đưa tay ra đỡ, tuy khuôn mặt đẹp trai của cậu không bị
tổn hại nhưng cả bàn tay và chiếc sơ mi trắng của cậu đổi màu bởi chén
ragu. Lucy và Nhật Dạ tái mặt, đương nhiên mổi đứa được ăn một cái cốc
đau điếng của Bạch Dương rồi mới yên vị ngồi ăn đàng hoàng. Chỉ tội
nghiệp cho Kei. Đào hoa quá cũng khổ !
Buổi ăn tối kết thúc, cũng là lúc mấy đứa nhóc bắt đầu bước vào thời gian ôn luyện cật lực cho kì thi học kì hai.
-Cố gắng ôn bài cẩn thận nhé Lucy ! Thi xong tớ sẽ đưa cậu đi chơi.
-Hưm…! Tớ không được gặp cậu trong hai tuần nữa sao ? Lucy cầm tay Kei phụng phịu.
-Chỉ có hai tuần thôi. Nhanh mà ! Ngoan học bài chăm chỉ đi. Nếu làm bài thi tốt tớ sẽ có quà thưởng cho Lucy!
-Thưởng gì ? Lucy nhìn cậu háo hức .
Kei ngước lên nghĩ ngợi rồi mỉm cười:
-Một thứ thật ngọt ngào !
-Ngọt ngào !