Điều Bí Mật Trong Chiếc Hộp Pandora

Điều Bí Mật Trong Chiếc Hộp Pandora

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323461

Bình chọn: 7.00/10/346 lượt.

oại tài nguyên, thấy trai đẹp mà không ngắm đó là một sự lãng phí! Tớ không muốn
tài nguyên quốc gia bị lãng phí.

Lí do đơn giản
thật.

-Nhưng cũng đáng
tiếc thật. Thục Anh quay sang nhìn Thiên Phong thở dài.-Giá mà cậu ấy có thể ở
lại đây lâu hơn một chút thì tốt biết mấy.

-Hở? Tôi kinh ngạc
ngước lên nhìn Thục Anh.-Cậu nói vậy là sao?

-Ồ…cậu chưa biết
sao? Thiên Phong chỉ học với lớp mình một tháng thôi, cuối tháng này cậu ấy phải
sang Anh quốc du học rồi.

-Thiên Phong…sang
Anh du học….sau một tháng nữa?

Đây là sự thật
sao? Tôi gục xuống bàn, nụ cười đông cứng trên môi. Nghe những lời Thục Anh vừa
nói sao tôi có cảm giác như đất dưới chân mình sụp đổ vậy? Thế này là sao? Rõ
ràng tôi chỉ mới vừa gặp được cậu ấy có một tuần thôi mà. Còn chưa tạo được những
kí ức đẹp đẽ, chưa thể nói cho cậu ấy biết về tình cảm của tôi, vậy mà cậu ấy lại
sắp đi rồi. Có phải ông trời thấy cuộc sống của tôi quá nhàm chán nên mới nảy
ra ý định trêu chọc tôi hay không?

Giờ
thì tôi mới biết thì ra Thiên Phong là du học sinh mới về nước, cậu ấy được bố
mẹ gửi đến học ở trường tôi chỉ có một tháng rồi sẽ sang nước ngoài tiếp tục
theo học ở một ngôi trường bên Anh quốc.

Tôi
nhìn qua Thiên Phong. Cậu ấy vẫn ngồi lặng yên thả ánh mắt đen thẳm qua khung cửa
sổ, mặc kệ sự quan tâm của mấy cô bạn gái đang ngồi xung quanh mình. Dáng vẻ của
cậu ấy đúng là vừa lạnh lùng vừa cuốn hút khiến người ta muốn chinh phục. Tôi
đưa hai tay vò đầu điên cuồng. Ông trời đúng là biết trêu đùa người khác. Thiên
sứ của tôi, hoàng tử trong truyện cổ tích của tôi.

Đùa
sao?

Tôi
không thể chấp nhận được việc có một người con trai kì lạ bất ngờ nhảy vào cuộc
đời tôi, ngang nhiên cướp đi trái tim tôi rồi lại thản nhiên bỏ đi như vậy.

Đúng! Không thể chấp nhận được.

Chính
vì thế nên tôi vạch ra một kế hoạch: Tìm cách giữ Thiên Phong ở lại.

Nhưng
nói thì dễ, làm được lại là cả một vấn đề.

Tôi
nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ có cách giữ cậu ấy lại. Thế là tôi bắt đầu suy nghĩ. 1
tuần, rồi 10 ngày, 15 ngày, 20 ngày, 29 ngày. Đến tận ngày cuối cùng mà tôi vẫn
không biết phải làm sao để giữ Thiên Phong ở lại. Tôi như đang ngồi trên đống lửa
vậy. Ngày mai là ngày cuối cùng tôi còn gặp Thiên Phong, tôi phải làm sao bây
giờ? Tôi lăn lăn trên chiếc ghế sofa nhăn nhó, nghĩ đến mụ mị đầu óc rồi mà vẫn
không tìm ra cách.

-Bé
cưng! Em làm sao thế?

Một
giọng nói ấm áp vang lên, rồi một bàn tay to chắc chắn xoa xoa đầu tôi. Tôi ngước
lên phụng phịu.

-Anh
hai!

Anh
hai nhìn tôi mỉm cười rồi đặt xuống trước mặt tôi dĩa trái cây ướp lạnh, nếu
như bình thường tôi đã nhào đến ăn sạch bách rồi, nhưng bây giờ tôi không có
tâm trạng đó. Anh trai thấy biểu hiện của tôi thì có hơi ngạc nhiên, lập tức
đưa tay lên trán tôi kiểm tra nhiệt độ.

-Có
phải mới uống nhầm thuốc gì không? Có bị sốt không? Lần đầu tiên anh thấy em
chê đồ ăn đó.

-Em
đang buồn, đừng chọc em. Tôi nói và gạt tay anh trai mình ra.

Anh
tôi chỉ cười rồi ngồi xuống bên cạnh khoác vai tôi kéo vào lòng mình. Thấy tôi chỉ
thở dài, anh vò rối bù mái tóc của tôi.

-Đang
lên kế hoạch tỏ tình với thằng nhóc nào hả? Nói với anh đi, anh sẽ tư vấn giúp
em.

Tôi
chu cái miệng nhỏ xíu ra, đưa tay nhón lấy một miếng lê đưa lên miệng. Anh trai
tôi là sinh viên đại học khoa tâm lí, về vấn đề tình cảm thì anh ấy là chuyên
gia. Nhờ nắm bắt được tâm lí của đối phương, cộng thêm vẻ bề ngoài cao ráo sáng
sủa, tôi biết anh trai vĩ đại của tôi có một thành tích yêu đương rất hoành
tráng. Nếu bạn đang lên kế hoạch lừa tình một cô gái nhẹ dạ nào đó? Hãy nhanh
chóng tìm tới anh trai tôi. Tôi dám lấy danh dự của mình ra đảm bảo với bạn anh
trai tôi là quân sự đáng tin cậy mà bạn có thể tin tưởng. Nhưng về vấn đề của
tôi liệu anh ấy có giúp được?

-Minh
Khôi!

Tôi
nhìn anh trai tôi với vẻ khó xử. Dù sao tôi cũng đang bế tắc, nếu có một người
cho lời khuyên miễn phí mà từ chối thì cũng hơi lãng phí. Anh trai vẫn im lặng
ngồi ăn lê chờ tôi hỏi, sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt thì tôi cũng
nhìn anh quyết định nhờ vả.

-Minh
Khôi! anh là người từng trải, anh có biết làm cách nào để giữ một người lại
không? ý em là người này chỉ mới gặp thôi, không có quan hệ thân thiết gì cả…nhưng
mà em không muốn người đó đi.

Anh
tôi ngừng ăn, quay sang nhìn tôi như người ngoài hành tinh, tôi gãi gãi đầu, khả
năng diễn đạt của tôi không được tốt. Mà giờ không nói rõ cho anh trai tôi, anh
ấy chắc chắn không giúp tôi. Thế là tôi lại phải mất hơn hai tiếng đồng hồ mới
làm cho anh hai tôi hiểu tình hình cụ thể.

-Hừm…anh
trai tôi đưa tay lên xoa cằm nhíu mày suy nghĩ, tôi thì vẫn như con mèo nhỏ ngước
lên chờ đợi câu trả lời của anh.-Vậy thì cứ nói rõ tình cảm của mình cho cậu
nhóc đó biết là được. Như vậy may mắn có thể khiến nó cảm động mà ở lại, không
may nó vẫn đi thì ít ra em cũng đã tỏ tình được với nó, nó sẽ nhớ về em một


Old school Easter eggs.