
br/>Đúng.
Tương lai là thứ ở phía trước mà mình không thể nào thấy trước được. Với tâm trạng
buồn man mác bước vào lớp, tôi lại như thói quen đưa mắt nhìn về chổ ngồi của Thiên
Phong, tưởng rằng bây giờ nơi đó chỉ là một chiếc bàn trống vắng giống như khoảng
trống cậu ấy đã vô tình tạo ra trong trái tim tôi. Nhưng không phải như vậy.
-Thiên
Phong?
Đôi
mắt trong veo của tôi mở to ngơ ngác. Có phải tôi nhìn nhầm hay không? Thiên
Phong đang ngồi ở đó, bình thản nhìn ra khoảng trời xanh thẳm qua khung cửa sổ.
Như vậy là sao? Giờ này lẽ ra cậu ấy đã ở trên máy bay mới đúng, sao Thiên
Phong vẫn đang ngồi đây?
-Làm
gì mà kinh ngạc vậy? Thục Anh phẩy phẩy tay trước mặt tôi, rồi theo ánh mắt của
tôi nhìn sang Thiên Phong hiểu ra vấn đề.-À…cậu ngạc nhiên lắm đúng không?
-Ờ…tôi
nhìn Thục Anh rồi nhìn sang Thiên Phong khó hiểu.-Sao Thiên Phong vẫn ở đây?
Không phải cậu ấy phải sang Anh sao?
-Cậu
ấy không đi nữa. Thục Anh nói rồi ngồi xuống chiếc bàn gần đó mỉm cười.-Nghe nói
có ai đó viết thư mong cậu ấy đừng đi. Không biết nội dung bức thư nói gì mà Thiên
Phong đổi ý xin bố mẹ cho cậu ấy ở lại đây học. Lớp mình đang bàn tán xôn xao
tìm ra chủ nhân của bức thư nặc danh đó.
Tôi
nhìn Thiên Phong cười, khóe miệng khẽ giật giật. Cậu ấy thật sự vì bức thư của
tôi mà ở lại sao? Cậu ấy thật sự không sang Anh du học nữa sao? Đây có phải một
giấc mơ hay không? Đám bạn gái trong lớp vẫn vây quanh Thiên Phong bàn tán về bức
thư có vẻ hào hứng lắm, nhưng những lời đối thoại của họ khiến tôi giật mình.
-Thiên
Phong! Rốt cuộc thì ai đã gửi bức thư đó cho cậu? Minh Khuê-cô bạn ngồi cùng
bàn với cậu ấy dò hỏi.
-Người
đó không nói tên.
Thiên
Phong bình thản trả lời. Tôi thì thở phào nhẹ nhỏm, hên là lúc đó tôi quên
không kí tên. Không là giờ tôi có scandan hoành tráng rồi.
-Tớ
cá chủ nhân bức thư đó là một nhỏ mê cậu như điếu đổ.
Linh
Nga –lớp phó phong trào nhìn khắp một lượt trong lớp với vẻ hào hứng. Xem ra dạo
này thiên hạ quá thái bình khiến nó ăn không ngon ngủ không yên rồi. Và đúng
như sự mong đợi của nó, khi nghe đến có người mê Thiên Phong thì đám fan cuồng
của cậu ấy nghiến răng két két và nhìn nhau bằng ánh mắt sắc lẻm dò xét. Tôi lạnh
người. Họ mà biết là tôi chắc tôi sẽ khó sống.
-Không
ngờ thời đại này rồi mà vẫn còn người viết thư tình. Thiên Lam hai chân gác lên
bàn liếc qua đám đông Thiên Phong góp chuyện.-Dù không biết là ai, nhưng không
dám cho người khác biết danh tính của mình thì tớ dám chắc đó là một cô nàng xấu
như gôlia, nếu không bị sứt môi lồi rốn thì chắc đó cũng là một thằng biến thái
đồng bóng nào đó say mê nên muốn níu giữ cậu ở lại. Hahahaha!!!!!
Gôlia…
Sứt
môi lồi rốn…
Biến
thái đồng bóng….
Bà
nó! Chưa bao giờ tôi cảm thấy muốn giết chết thằng nhãi Thiên Lam như lúc này.
Chiếc cặp trên tay tôi ngay lập tức bay vào mặt cậu ta, cả lớp sững sờ, Thiên
Lam cũng bất ngờ nên đưa mặt hứng trọn cái cặp, ba giây sau đó cậu ta lập tức
lao lại đẩy tôi ép vào một bức tường hùng hổ.
-Con
nhóc xấu lạ! Cậu lại lên cơn rồi sao? Tự dưng sao lại ném cặp vào mặt tôi, có
biết khuôn mặt là thứ quan trọng nhất của tôi không hả?
-Cái
khuôn mặt mốc của cậu trong mắt tôi không đáng một xu. Tôi hung hăng đẩy cậu ta
ra.-Hôm nay không phải đến phiên trực nhật của cậu sao? Nhấc mông lên mà làm việc
đi, đừng có ở đó mà nói xấu người khác, đúng là đồ con trai nhiều chuyện.
-Cậu
nói gì?
-Hazzz…hai
người các cậu đúng là Tom và Jerry, ngày nào không cãi nhau thì không chịu được
hả?
Lớp
phó Linh Nga lên tiếng. Lúc này tôi mới quay sang và thấy cả lớp đang dán mắt
vào chúng tôi. Thậm chí cả Thiên Phong cũng đang nhìn chúng tôi với vẻ hiếu kì.
Tôi hơi giật mình, không biết hành vi kích động thái quá của tôi có khiến cho mọi
người nghi ngờ không? Nhưng nhìn thái độ của mấy đứa bạn tôi nghĩ là không, việc
tôi và Thiên Lam cãi nhau diễn ra như cơm bữa mà.
Mấy
cô bạn gái còn hỏi Thiên Phong rất nhiều về chủ nhân của bức thư kia, nhưng cậu
ấy dường như không muốn tìm ra người đó, hoặc tính cách của cậu ấy vô tâm nên
không ai biết được tôi chính là thủ phạm. Mà cũng không cần quan tâm nhiều nữa.
Tôi khẽ mỉm cười mơ màng. Thiên Phong đã ở lại. Chỉ cần như vậy là tôi vui rồi.
Ngày
nối ngày lặng lẽ trôi qua, mới đó mà đã hết một học kì rồi. Thời gian qua tôi vẫn
chìm đắm trong giấc mộng đẹp mà Thiên Phong mang đến. Kể từ lúc cậu ấy quyết định
không đi sang Anh du học nữa tôi đã bắt đầu lên một kế hoạch hoàn hảo tỏ tình . Thế mà hơn 3 tháng rồi tôi vẫn dậm chân tại chổ, hằng ngày chỉ biết lặng
lẽ dõi theo từng cử chỉ của Phong chứ không biết phải làm sao đến trước mặt cậu
ấy bày tỏ . Thì ra để thổ lộ tình cảm cho một người nào đó cũng không phải
dễ dàng gì.
Qua
một thời gian quan sát Thiên Phong tôi đã hiểu hơn một chút về con người của cậu
ấy, chẳng hạn như sở thích của cậu ấy: Dường như Thiên Phong không có sở thích
gì đặc biệt cả, thói