Điều Bí Mật Trong Chiếc Hộp Pandora

Điều Bí Mật Trong Chiếc Hộp Pandora

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323454

Bình chọn: 10.00/10/345 lượt.

t chứng thì nó làm gì được tôi?

-Cái
đó…Tôi ngước lên nhìn Thục Anh, còn chưa kịp phủ nhận thì:

-Cái
đó tớ biết. Thục Anh! Hồi nãy chính mắt tớ thấy Nhật Hạ lấy bánh của cậu ra ăn
vụng.

Tôi
liếc xéo kẻ vừa lên tiếng, quả nhiên thằng nhóc Thiên Lam đang nghe răng nhìn
tôi cười. Thằng nhóc này! Nếu hôm nào không làm cho tôi gặp nạn thì hôm đó nó
ăn cơm không ngon hay sao ấy? Tôi liếc nó căm ghét. Thục Anh lúc này mới nhìn cậu
ta, sau đó quay sang tôi bình thản hỏi:

-Cậu
đã ăn chiếc bánh của tớ hả Nhật Hạ?

Tôi
hơi ngước lên nhìn Thục Anh, nhỏ không giận tôi sao? Thực ra cũng không phải là
tôi cố ý ăn vụng đồ ăn của nó, chẳng qua lúc đó tôi đói quá, mà cũng tại nó ì
không chịu cất chiếc bánh cẩn thận. Tôi biết là mình sai nên nhìn nó có vẻ hối
lỗi, gật gật đầu. Không ngờ nó lại nói với tôi thế này.

-Nhật
Hạ! Chiếc bánh đó đã quá hạn sử dụng rồi, tớ chưa kịp vất đi không ngờ lại bị cậu
ăn mất. Thôi coi như đỡ uổng phí 10k của tớ.

-Cái
gì ? Tôi nhìn lên nhỏ bạn sững sờ. Hết hạn sử dụng? Hèn chi mà lúc ăn tôi thấy
mùi vị của nó hơi chua, tôi cứ tưởng chiếc bánh nhân dâu nên mới chua chua như
thế, thì ra là…-Thục Anh! sao cậu có thể để thứ nguy hiểm đó ở trong ngăn bàn?
Cậu có biết đồ ăn hết hạn nguy hiểm thế nào không?

Tôi
gào vào tai nó. Hèn gì mà từ nãy đến giờ tôi thấy cơ thể khó chịu như vậy, mà hồi
nãy thì bụng tôi chỉ hơi đau thôi, giờ nghe xong lí do nó lại đau dồn dập hơn.
Mặt tôi trắng bệch, cả người thấy lạnh toát, tôi có cảm giác mồ hôi trên trán
đang túa ra rất nhiều. Thôi xong rồi!

-Cậu
ăn vụng của tớ nhiều như vậy, hôm nay phải trả giá rồi, đáng đời cậu lắm!

Thục
Anh nhìn tôi cười cười. Tôi biết nó không cố ý, nhưng sao tôi vẫn thấy ghét nó
quá. Bụng tôi càng ngày càng đau, không nhanh xuống phòng y tế xin thuốc chắc
chết mất. Thục Anh thấy tôi mặt tái nhợt cũng hơi lo lắng liền quay sang Thiên
Lam:

-Thiên
Lam! cậu đưa Nhật Hạ xuống phòng y tế đi…Nhưng chưa nói hết cậu, Thục Anh đã im
bặt. Thiên Lam đang dựa lưng vào tường, mặt cậu ta cũng trắng bệch giống tôi,
tay ôm bụng, trên trán cũng lấm tấm vài giọt mồ hôi.-Thiên Lam…cậu bị sao vậy?

Tôi
cười nhạt rồi vội đứng dậy đi lên phòng y tế. Tên nhóc kia cũng khổ sở đi theo
tôi sau khi đã thú nhận với Thục Anh:

-Khi
nãy Nhật Hạ có chia cho tớ một nửa cái bánh của cậu để tớ đừng nói với cậu.

Đáng
đời đồ phản bội! Mặc dù cơ thể rất khó chịu nhưng tôi vẫn mừng thầm trong lòng
vì tên Thiên Lam đáng ghét cũng phải chịu họa cùng tôi. Chiêu này của Thục Anh
quả thật rất lợi hại. Mặc dù không biết nó có cố ý hay không nhưng tôi đã tự thề
với lòng mình, sẽ không bao giờ dám ăn vụng đồ ăn của nhỏ nữa.

-Cậu
đúng là đồ hậu đậu. Lần sau có ăn uống cái gì cũng nhớ coi kĩ hạn sử dụng rồi
hãy ăn nhé. Báo hại tớ cũng bị cậu liên lụy theo.

Thiên
Lam đi bên cạnh tôi vừa gãi gãi đầu vừa cằn nhằn. Đúng là chúng tôi như vừa ở
quỷ môn quan trở về, nhưng mà…

-Cậu
có tư cách nói tớ câu đó sao? Rõ ràng tớ đã chia cho cậu một nửa cái bánh vậy
mà vẫn đi mách lẻo tớ. Đồ con trai nhiều chuyện.

-Tớ
mà biết ăn xong phải lên phòng y tế uống thuốc thế này thì chắc chắn lúc đó sẽ
không nhận đâu.

-Còn
tớ mà biết Thục Anh dùng chiêu này thì khi nãy đã nhường hết chiếc bánh đó cho
cậu ăn rồi.

-Cậu
nói vậy là sao?

Chúng
tôi cứ thế vừa đi vừa cãi nhau chí chóe cho đến tận khi vào lớp. Cũng may hôm
nay là cuối tuần nên tiết cuối cùng là sinh hoạt chủ nhiệm. Thường thì đây là
tiết học nặng nề nhất vì đây là tiết giành riêng cho giáo viên chủ nhiệm xử tội
mấy kẻ lỡ vi phạm nội quy trong tuần. Hình phạt thì cũng nhẹ nhàng thôi, tùy
theo mức độ vi phạm nặng đến đâu sẽ được phân công đi cọ tolet trong bao nhiêu
ngày đến đó. Chính vì vậy mà đến giờ này cả lớp sẽ im thin thít, tất cả học
sinh dù ngoan hay cá biệt, dù vi phạm hay không vi phạm cũng đều đồng loạt đóng
vai những chú thỏ con biết nghe lời. Nói chung phải làm sao để cô chủ nhiệm cảm
thấy mủi lòng mà không xử phạt là được. Nhưng không khí tiết học hôm nay có vẻ
như hơi khác so với những tuần trước. Tôi thấy đám con gái đang nhao nhao lên.
Không. dường như là tụi nó đang kích động vì ai đó. Nhìn vào hướng trung tâm,
có một thành viên lạ mặt xuất hiện trong lớp tôi, chính xác thì cậu ta đang ngồi
phía sau bàn của tôi.

-Ai
đây? Thiên Lam ngước lên nhìn người lạ có vẻ ngạc nhiên.

Còn
tôi. Ngay khi nhìn thấy người này trái tim tôi tự dưng lệch đi một nhịp. Những
tiếng huyên náo xung quanh tôi bổng dưng biến mất, tôi không còn nghe thấy gì nữa,
chỉ cảm nhận được nhịp tim của mình càng lúc càng trở nên hỗn loạn.

-Chào
hai cậu! Tôi là Thiên Phong, học sinh mới chuyển đến. Người con trai đó nhìn
tôi và Thiên Lam mỉm cười.

Giấc
mơ của tôi đã trở lại? Mà có lẽ không phải là một giấc mơ. Là hoàng tử trong
truyện cổ tích của tôi đã trở lại, đây có được coi là duyên phận không?

Thiên
Phong ư?

Thiên
Phong-ngọn g


Old school Easter eggs.