XtGem Forum catalog
Điều Bí Mật Trong Chiếc Hộp Pandora

Điều Bí Mật Trong Chiếc Hộp Pandora

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323440

Bình chọn: 7.00/10/344 lượt.

ước hồ đông.
Tôi như bị cuốn vào đôi mắt đen thẳm đó không tài nào thoát ra được.

Người
con trai này, dù rằng mới gặp nhưng tôi dám chắc là đã biết đến cậu từ rất lâu
trước đó rồi. Có lẽ cậu ấy luôn hiện diện trong những câu chuyện cổ tích mà mẹ
kể cho tôi hằng đêm khi tôi còn là một cô bé. Trong những câu chuyện ấy luôn có
những vườn hoa đủ màu, có suối chảy róc rách, chim hót líu lo, có những vệt nắng
sáng mờ, những cánh chim tung bay trong nắng sớm. Còn người con trai này chính
là một chàng hoàng tử, là thiên sứ hay một nhân vật nào đó rất đẹp. Tôi dám chắc
là như thế.

Từ
khi vào học lớp chuyên văn tôi buộc phải thay những câu chuyện cổ tích xa xưa bằng
các tác phẩm tiểu thuyết hiện đại, mục đích để trau dồi ngôn từ hay nâng cao cảm
nhận gì đó như Thục Anh đã nói với tôi, tôi còn nhớ tác giả Cố Mạn đã từng viết
một cuốn sách có tựa đề là “Yêu em từ cái nhìn đầu tiên”. Khi Thục Anh đưa cho tôi
cuốn sách đó tôi đã từ chối không đọc, tôi cho rằng trên đời này chẳng bao giờ
có thứ gọi là tình yêu sét đánh hay yêu ngay từ lần đầu gặp gỡ như người ta vẫn
thường ca tụng. Tình yêu đối với tôi mà nói là thứ tình cảm chỉ có thể phát
sinh khi hai người cùng gặp gỡ, tìm hiểu nhau và cùng nhau trải qua một giai đoạn
thử thách đầy chông gai thì mới gọi là tình yêu được. Yêu từ cái nhìn đầu tiên
ư? thứ tình yêu hời hợt đó chắc chắn không bao giờ tồn tại trên đời.

Nhưng
bây giờ thì sao? lần đầu tiên tôi dám thừa nhận là mình sai. Có lẽ tôi đã yêu
người con trai này, yêu ngay từ lần đầu nhìn thấy, không biết sau này tôi có cảm
thấy xấu hổ vì khẳng định vội vàng của mình hay không, nhưng bây giờ thì tôi
không biết làm sao để ngăn lại trái tim đang loạn nhịp của mình nữa. Nó đang đập,
hối hả, gấp gáp không theo một vũ điệu nào cả.

Hỗn
loạn….

Tôi nhìn người con trai ấy, thời gian như
ngưng đọng, vạn vật như ngưng đọng, chỉ còn những dãi nắng ấm áp đang phủ lên
vai cậu và những ngọn gió nhẹ ùa qua nghịch ngợm những sợi tóc đen mượt. Thấy
tôi đang ngơ ngẩn nhìn mình, cậu chỉ mỉm cười.

-Cậu
không sao chứ? Xin lỗi vì đã đụng trúng cậu, vì tôi đang mãi suy nghĩ nên không
biết có người đang đi đến.

Chàng
trai trước mặt tôi vừa dịu dàng nói và đưa những ngón tay thon dài nhặt giúp
tôi những cuốn tập đang vung vãi dưới đất. Ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của cậu
ấy mặt tôi tự dưng đỏ ửng và nóng lên, lần đầu tiên tôi cảm thấy ngại ngùng trước
một người con trai.

-Cậu
cần mang những thứ này đi đâu? để tôi giúp cậu, nhìn chồng tập này có vẻ nặng lắm.

Chàng
trai đẹp như thiên sứ này mỉm cười đề nghị với tôi. Không hiểu sao lúc đó tôi
không thể mở miệng nói với cậu ấy một lời nào cả, chỉ biết nhìn cậu gật gật đầu
như một con mèo nhỏ đi lạc.

Mang
giúp tôi đống tập lên phòng giáo viên thì chàng trai đó tạm biệt tôi rồi vội vã
đi đâu đó. Còn tôi lếch thếch bước về lớp vẫn chưa hoàn hồn. Nếu tôi nói điều
này với Thục Anh chắc chắn nó sẽ không tin đâu, hôm nay tôi đã gặp một thiên thần.


người ta hay nói những giấc mộng đẹp thường không tồn tại lâu. Tôi không biết cậu
ấy học lớp nào., liệu tôi còn cơ hội để gặp lại cậu ấy nữa hay không? Chàng
thiên sứ đẹp tuyệt đó. Nghĩ đến điều này tôi lại thấy hơi buồn buồn. Tôi không
biết có phải mình mới trải qua một giấc mơ ngắn ngủi? Chàng trai đó có thật sự
tồn tại hay chỉ là ảo giác, là giấc mơ trong một phút huyễn hoặc? Càng lúc tôi
càng thấy mình có vấn đề rồi.

-Sao
vậy Nhật Hạ? Thấy tôi thở dài, Thục Anh quay sang nhìn tôi với vẻ quan tâm.-Khi
nãy cậu có gặp Thiên Lam không? Cậu ta tìm cậu dường như có chuyện gì đó.

-Tớ
không gặp. Tôi thở dài. Thằng ngốc đó thì có vấn đề gì với tôi? Mổi lần đụng mặt
nhau là tôi với nó lại cãi nhau chí chóe, nếu nó tìm tôi chắc chắn là vì thấy
buồn chán nên cần có người gây lộn đó mà.

-Hôm
nay cậu bị sao vậy? từ nãy đến giờ cứ ngẩn ngơ như bò đeo nơ. Cậu bệnh à? Hay mới
ăn nhầm thứ gì quá hạn sử dụng? Thục Anh lo lắng đặt tay lên trán tôi kiểm tra
nhiệt độ rồi khẳng định.-Đầu hơi lạnh.

Tôi
nheo mắt nhìn nó. Nhỏ bạn thân này của tôi, nhìn thì hiền hiền dễ thương thế
thôi chứ cũng thuộc dạng chuyên gia xỏ xiên bạn bè. Mà sở thích của nó lúc rảnh
rỗi hình như là cùng với tên Thiên Lam chết dẫm kia chọc cho tôi nổi điên lên để
cười.

-Thục
Anh! .tôi nhìn nó lạnh lùng.-Cậu nên nhớ tớ không phải heo, thấy cái gì cũng
tùy tiện bỏ vào mồm.

-Thế
chiếc bánh bông lan của tớ để trong ngăn bàn đâu rồi? Nó liếc tôi nghi ngờ.

Tôi
nuốt nước miếng tránh ánh mắt của nó. Chiếc bánh bông lan? chậc! đang nằm gọn
trong bụng tôi rồi, khi nãy đói bụng mà phải đem đống vở bài tập văn lên phòng
giáo viên nên tôi không có thời gian ra căntin mua đồ, tiện thể thấy trong bàn
Thục Anh có chiếc bánh rất ngon nên tôi vui vẻ bóc ăn luôn. Mặc dù có hơi áy
náy nhưng tôi vẫn mặc kệ, dù sao thì đây đâu phải lần đầu tôi ăn vụng bánh của
nó, ăn thêm một lần nữa thì đã sao. Chỉ cần bây giờ chối bay chối biến đi là được,
không có nhân chứng vậ