
̉ mong anh mãi còn
coi bà là mẹ thôi.
.
Hoàng Dương chạy nhanh tới phòng cấp cứu, em gái anh, anh mong nó đừng xảy ra chuyện gì.
- Huy, em ấy sao rồi? - anh túm chặt lấy Đinh Huy đang dựa lưng vào tường.
- Đang cấp cứu!
Anh buông thõng tay khỏi vai Huy, ngồi sụp xuống. Lúc này tất cả
đều đang hi vọng, cầu nguyện cho nó. Còn có một người nữa,
cậu đang ngồi trên ghế chờ, hai tay nắm chặt đau đớn, ánh mắt
hoang mang nhìn về phía cánh cửa kia, người con gái cậu yêu đang sống chết ra sao ai hay. Cậu tự hận bản thân mình, nếu như cậu tới sớm hơn thì nó đã ko phải khổ.
Nó có biết rằng trái tim cậu đang ghẹt thở ko?
.
Qua 3 tiếng đồng hồ, cuối cùng đèn cấp cứu cũng tắt. Trên băng ca xanh, nó được mấy cô y tá đưa ra, sắc mặt vẫn tái nhợt, tay
đang truyền nước và máu.
Mẹ nó là người đầu tiên chạy đến bên nó, nhìn khắp người nó bị thương mà lòng bà quặn đau xót xa vô cùng.
Tất cả đều vào phòng hồi sức thăm nó, duy chỉ có một người ko
vào. Cậu đứng đó, tay đặt nhẹ lên cửa sổ.. " Xin lỗi vì tôi
đã ko ở bên cạnh bảo vệ em những lúc em cần. Tôi xin lỗi"
- Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi? - Hữu Duy nhìn bác sĩ từ trong phòng đi ra.
- Cô bé đã qua tình trạng nguy hiểm, do bị lạnh quá lâu nên bị
suy nhược cơ thể, có thể cô bé sẽ hôn mê vài ngày.
Biết được nó đã ổn, cậu mới yên tâm rời khỏi bệnh viện, có một việc quan trọng nhất định cậu phải làm.
- Hữu Duy nghe nói cậu tìm được cô nhóc ấy rồi? - Huy Minh thấy
Hữu Duy tới đột ngột nên lạ vì cái vẻ mặt lạnh băng vô cảm
kia, nhưng anh cũng vui vì biết cô bé ấy đã được cứu.
- Mỹ Quyên ở đâu?
- Nó ra nước ngoài thăm bạn rồi. Có chuyện gì ko?
- Đi mà hỏi người cha hiền từ và cô em gái thánh thiện của anh.
Nói rồi cậu bỏ đi làm Huy Minh nhíu mày khó hiểu.
1 cuộc gọi được thực hiện. Hữu Duy biết thực ra Mỹ Quyên chưa đi đâu cả, chỉ là nói dối mà thôi. Dám làm người yêu cậu ra nông nỗi này rồi bõ chạy sao, ko có dễ như vậy đâu.
- " Tóm cô ta và cả lão già đó nữa".
.........
Quay trở lại bệnh viện cũng đã là chiều
tối, mọi người ai cũng mệt nên đều đi về, trong phòng bệnh chỉ còn lại 3 người.
- Cháu cũng mệt rồi, nên về nghỉ ngơi sớm đi.
Anh ko trả lời, vẫn đứng trân trân nhìn khiến bà Hạ có cảm giác là lạ, lại có cảm giác thân thuộc.
- Cháu sao vậy? Hay ko khoẻ chỗ nào? - Bà lại gần, bàn tay gầy
xanh xao đặt lên trán anh kiểm tra. Bà ko biết tên anh, cũng ko
biết anh là ai nhưng thấy anh đã ở đây từ lúc đó tới giờ đã
đủ cho bà hiểu anh rất quan tâm đến Tiểu Mỹ.
Ở khoảng cách gần thế này, Hoàng Dương mới thấy rõ được khuôn mặt phảng phất lo lắng của bà, tại sao thế?
Ko cầm được lòng, anh ôm chầm lấy bà.
- Mẹ! - Tiếng gọi cất lên cũng là giọt nước mắt anh rơi xuống.
- Cậu...cậu...
- Cho con ôm mẹ một lát thôi, mẹ nhé! Con xin lỗi vì đã ko thể
ở bên mẹ trong những năm tháng qua, con xin lỗi, con bất hiếu. -
Anh nghẹn ngào.
Bà Hạ run run đôi tay gầy, người đang ôm
bà sao lại nói như vậy, anh có thật sự là đứa con trai bị mất của bà ko?
- Tất cả là sự thật! - Ngoài cửa xuất hiện thêm bóng dáng một người.
- Chuyện...chuyện này là sao? - Bà Hạ buông anh ra, run rẩy hỏi.
- Dương, con ra ngoài trước đi.
Anh hiểu ý vâng lời mẹ ra ngoài chờ.
Anh đi rồi, bà Hoa mới thở dài từ từ kể lại tất cả mọi chuyện cho Như Hạ nghe.
Ngày đó, trên đường đi nghỉ mát, vợ chồng bà ko may gặp mưa.
Vì tính cẩn thận, bà đã ko cho ông Nhật lái xe trong mưa vì
rất nguy hiểm. Đành phải đợi mưa ngớt, họ tấp vào một mái
hiên ven đường. Nơi đây rất vắng vẻ, thỉnh thoảng mới có một
chiếc xe chạy qua, còn căn nhà có lẽ đã bị bỏ hoang.
Bỗng từ trong đó vọng ra một tiếng quát tháo và tiếng khóc thét
của trẻ con. Qua khe cửa nhỏ, vợ chồng bà nhìn thấy có 2
người đàn ông mặt mũi bặm trợn, một gã đang quát tháo:
- Mày có im đi ko thì bảo, khóc lóc cái nỗi gì? - vừa nói gã vừa nhằm đầu đứa bé mà đánh.
Cậu bé kia thật đáng thương làm động lòng 2 vợ chồng bà.
Vốn từng là một đại ca nay đã ẩn danh, 2 tên này mà nói thì ko
phải đối thủ của Hoàng Nhật. Bị phát hiện chúng vội vàng nổ súng nhưng hai phát súng của ông đã