
r/>-Ko Tiểu Anh ơi! Nó cứ nghĩ bác ghét nó nhiều lắm, vì bác cứ hay la mắng nó ép nó làm chuyện mà nó ko muốn. Bác hối hận lắm, nếu nó có bình an nó cũng chẳng sẽ nghĩ đến bác đâu.
-Bác Trọng bác nghe Tiểu anh nói đây. Nếu bạn ấy ko thương bác cớ gì khi nghe tin bác tai nạn cậu ấy đã bất chấp nguy hiểm lao vào hiện trường cứu bác và bạn ấy đã ko bị thương như thế chứ.
Xe cấp cứu chạy đi cả 3 đi theo xe vào bệnh viện trên đường đi ông luôn lo lắng ko yên cho con trai mình miệng cứ khẩn trời phật. Đến bệnh viện mẹ Tuấn Anh đã có mặt tại phòng cấp cứu, mặt dì Lan thẫm đẩm nước mắt vừa thấy chồng mình dì ấy vội chạy đến ôm vào lòng:
-Anh ơi! Em sợ con nó bỏ chúng ta mà đi mất, bất cứ giá nào anh phải giữ nó lại nha anh.
Ông an ủi: -Em đừng lo, con nó ko sao đâu. Nó ko bỏ chúng ta đi đâu em.
-Nhưng em sợ lắm! Em sợ mất đứa con trai yêu quý này, em thương nó lắm anh ơi!
-Em bình tĩnh lại, nó ko sao đâu! Chẳng phải em nói mạng nó lớn lắm sao, nó còn phải nối dỗi gia nghiệp nhà chúng ta nó còn phải cưới vợ đẻ cháu cho vợ chồng chúng ta hưởng phước nữa mà.
-Đó là lời thầy bói thôi anh, em ko biết nó sẽ ra sao nữa. Em buồn lắm, nếu mà nó ra đi lúc này em ân hận lắm vì lúc trước em đã ko chăm sóc ở bên con mình nhiều.
-Em đừng trách mình nữa, tất cả sẽ ổn thôi. Lạc quan lên em.!
T.Nhân, T.Khanh, Lam Linh nghe tin Đ.Tuấn báo đã đến ngay bệnh viện. Tất cả mọi người đứng đợi tại phòng cấp cứu hơn 2 tiếng đồng hồ, Tiểu Anh và Lam Linh ngồi cạnh dì Lan an ủi, bác Trọng lo âu ko dứt bác ấy cứ đi đi lại lại. Tiểu Anh thắc mắc với bác Trọng:
-Bác ơi! Cho cháu hỏi câu này được ko?
-Cháu cứ hỏi!
-Tại sao bác lại thoát được ra khỏi xe vậy.
Ông thở dài, đúng lúc xe cấp cứu đưa 2 thi thể bị bỏng nặng vào bệnh viện bác Trọng nhìn theo đầy nuối tiếc:
-Thật ra bác ko ở trong xe, người ở trong xe là 2 tên trôm.
Tất cả nhìn nhau ngạc nhiên, T.Nhân lên tiếng:
-Để tớ giải thích cho, sáng nay bác Trọng đến nhà gặp ba mình sẵn tìm Tuấn Anh vì mất cảnh giác nên bác Trọng đã đậu xe trước nhà mình thay vì cho xe láy vào nhà mình, ko những thế bác ấy ko khóa cửa xe còn để khóa lại trong xe. Thừa lúc có 2 tên trộm taxi đã láy xe vừa lúc bác ấy lấy xe thì 2 tên kia vừa chạy đi.
-Và thế là cảnh sát đuổi theo, 2 tên đó vì chạy chốn cảnh sát nên đã vượt qua tốc độ bọn chúng mất tay láy nên đã đâm vào lề đường phải ko-Đ.Tuấn thông minh dự đoán.
-Ko sai, chiếc xe ấy gần 6 tỷ đồng nếu bọn chúng mà cướp được thì quá hạnh phúc rồi nhưng thật ko may bọn chúng lại là những kẻ cướp xấu số.-Bác Trọng tiếc nuối.
-Anh ơi em thà mất 6 tỷ em ko muốn mất con đâu, tiền bạc chúng ta có thể tìm nhưng còn Tuấn Anh thì sao?-Dì Lan cố lau đi nước mắt nhưng cũng vô ích dì cứ khóc, dì ấy cũng như bất cứ người mẹ nào trong lòng dì ấy lúc này đau như dao cắt miệng cứ khẩn trời phật cầu cho con mình bình an.
Ông buồn lắm, nhưng ông cố kìm nén nỗi đau vào lòng “Cầu trời phật hãy thương xót cho con của con cho dù có mất cả mạng này con cũng bằng lòng” Mắt ông cứ nhìn vào phòng cấp cứu lo lo lắng cho Tuấn Anh.
———————-
Cửa phòng cấp cứu mỡ ra, ông Trọng hớt hãy hỏi bác sĩ:
-Bác sĩ à, con tôi sao rồi!
Dì Lan kìm nước mắt van xin bác sĩ:
-Tôi xin bác sĩ dù có chuyện gì xin ông hãy cứu nó, ông cần tiền hay bất cứ thứ gì tôi cũng có thể chấp nhận.
Bác sĩ cố trấn an:
-Anh chị bình tĩnh lại, ko phải có tiền là được tất cả đâu anh chị. Cho dù hôm nay anh chị có là người giàu có hay nghèo khổ chúng tôi vẫn sẽ giúp thôi, hiện nay cháu ấy đã qua nguy hiểm rồi chỉ là chấn thương nhẹ ở vùng trán chúng tôi đã cầm máu kịp thời cho nên cháu ấy hiện nay ko sao rồi.
-Tạ ơn trời, anh ơi con trai của mình ko sao rồi!-Dì Lan nhìn chồng mình mừng rỡ.
T.Nhân, Lam Linh, Đ.Tuấn, T.Khanh và Tiểu Anh ai cũng có thể thở phào nhẹ nhõng. Tiểu Anh từ bên ngoài nhìn vào thấy đầu Tuấn Anh đã được bang lại đàng hoàng nằm trên giường hôn mê sâu, con bé lặng lẽ ra về T.Nhân thấy thế hỏi:
-Sau cậu ko ở lại đến khi cậu ấy tỉnh?
-Ko cần đâu, cậu ấy có ba mẹ và các cậu chăm sóc rồi. Khi cậu ta mà thức dậy nhìn thấy mình chắc cậu ta lại ngất nữa quá.
T.Nhân xoa đầu:
-Cậu cũng thật, giờ này còn đùa. Để mình kêu Đ.Tuấn đưa cậu về.
-Khỏi đi, xe mình đang đậu ở nhà xe kìa. Mình về một mình là được rồi phiền chi các cậu.
-Ừ, cũng được cậu về cẩn thận nhé.
Con bé đi dến gặp dì Lam và bác Trọng nó cúi đầu chào:
-Thưa hai bác con về.
Bác Trọng:
-Cẩn thận nha cháu!
Dì Lan: -Khi nào Tuấn Anh tĩnh lại bác gọi cho cháu!
Con bé mỉm cười chào T.Khanh, Đ.Tuấn, đặc biệt liếc Lam Linh một cái rồi nó về. Thấy ba mẹ Tuấn Anh tử tế với Tiểu Anh nó ko ganh tị sao được “Chỉ là mới quen thôi, đã cho mình ra rìa ko đói hoài gì rồi, đúng là vô tâm. Tiểu Anh ơi Tiểu Anh mày ko đ