
ì Hikaru thật chặt thêm một chút nữa
trước khi đứng lên bỏ đi cùng Fany về hướng kí túc.
"Chúng ta cũng
đi chứ?" JoonHyung hỏi Hikaru, chìa một cánh tay ra tỏ ý muốn đỡ cô dậy. Hikaru ngước lên nhìn theo Fany và Byul đi xa dần vào màn đêm tăm tối.
***
Fany không ngừng nhìn quanh trong khi mồ hôi cứ tuôn ra trên trán anh.
Anh cứ liên tục ngoái lại nhìn như thể có ai đang bám theo hai người.
Byul nhận thấy hơi thở của anh gấp gáp, và cô tự hỏi có phải cô làm anh
cảm thấy căng thẳng không.
"Sao thế anh?" Cô rụt rè hỏi.
"Ờ...yea! Không sao, không có gì." Fany trả lời. "Này... anh không muốn
cư xử như một thằng tồi, nhưng, em tự đi về được không? Anh chợt nhớ ra
là anh phải đi ra chỗ này..."
"Cái gì cơ? Anh nói thật không đấy?"
"Anh xin lỗi, nhưng việc quan trọng lắm. Lỗi của anh là quên béng đi
mất. Anh sẽ tạ lỗi em sau, được không. Hay là mai đi ăn trưa nhé, được
không nào?" Anh hỏi với một nụ cười ngây thơ vô số tội.
Mặt Byul
chợt hồng lên. Cô rất ghét phải thú nhận là nụ cười của anh không hiểu
sao khiến cô... mủi lòng. "Ờ... ờ" Cô lắp bắp, "... cũng được vậy!" Cô
nói xong là quay ngoắt người đi thẳng về hướng kí túc xá, cố tỏ ra là
mình giận dữ.
Fany chặc lưỡi trước phản ứng đỏng đảnh dễ thương của cô gái. Đợi đến khi cô đã đi khuất vào một con phố khác anh mới quay
lưng bước đi về hướng ngược lại. Fany không muốn cô gặp nguy hiểm..
Tim anh đập nhanh hơn khi anh bắt đầu bước đi. Anh đã cảm nhận được một đôi mắt vẫn dõi theo từng bước đi của anh từ vài phút trước. Anh biết
ai đang theo dõi anh. Đi được một đoạn, anh còn ngoái lại nhìn xem Byul
có quay lại đi theo anh không. Đột nhiên, một bàn tay túm lấy cổ áo anh
và lôi anh vào một con ngõ nhỏ tối om. Một người đàn ông bí ẩn khoẻ hơn
anh bẻ ngoặt một cánh tay anh ra sau lưng trong khi tay kia dí một con
dao nhíp sát cổ anh.
"Xin chào anh chàng đẹp trai," người đàn ông gầm gừ nói vào tai Fany. "Tao tìm mày khắp nơi. Dạo này mày làm gì rồi?"
"Tôi chỉ đang đi tìm một khách sạn để nghỉ lại thôi mà." Fany trả lời,
anh đã nhận ra giọng nói của người đàn ông. Hoảng sợ, anh chỉ đứng im
không cựa quậy.
"Ra tận đây để tìm khách sạn kia à? Nào, đứng có
nói dối tao chứ, Fany." Người đàn ông giật mạnh cánh tay bị khoá sau
lưng của anh khiến cho vai anh đau buốt. "Kiên nhẫn của tao cũng chỉ có
hạn thôi. Thằng khốn đấy đâu rồi? Nói tao nghe!"
"Ah!" Fany kêu lên vì đau đớn. "Tao đã nói với mày rồi! Tao chưa biết!"
"Vậy thì BAO GIỜ mày mới biết, Fany? Làm sao tao biết là mày đang nó i
dối tao chứ, thằng nhóc này!" Người đàn ông ấn con dao mạnh hơn vào sát
cổ Fany, sát đến nỗi đã có giọt máu rỉ ra rơi vào cổ áo anh.
Fany
run rẩy thật sự. Anh cảm nhận được lưỡi dao cứa vào cổ mình, nhưng anh
cố tỏ rabình tĩnh nhất có thể. "Nghe này, NGHE tao đây! Nó có một đứa
bạn gái, được chưa? Nếu ta tìm được đứa con gái, thì sẽ tìm thấy thằng
đấy."
"Vậy mày đã tìm ra con nhóc đó chưa?"
"Chưa... tao cần thêm thời gian." Fany trả lời. "Bây giờ thì... thả tao ra đã..."
"Heh." Người đàn ông nhếch mép cười và hạ dao của hắn xuống. Hắn túm
voà lưng áo và xô mạnh người Fany vào tường một lần nữa, và Fany vội lấy tay bịt mũi để ngăn không cho dòng máu chực trào ra.
"Khốn kiếp! Có cần phải thế không, Tse?" Fany quát vào mặt người nọ.
"Aww... chúng ta là bạn mà, sao phải gọi nhau bằng họ. Kêu tao là
Nicolas được rồi!" Người đàn ông nọ nói trước khi quay lưng biến mất vào bóng tối.
***
Tôi không thể tin được là Fany đã tới Seoul.
Tôi đã nổi cáu với cậu vì đã đến đâ, cứ như thể tôi không bao giờ tự
chăm sóc được bản thân mình vậy.. nhưng, cùng một lúc, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì có một người thân bên cạnh.
Tôi không hiểu sao lúc nào Fany cũng cảm thấy như anh cần phải có mặt bên tôi. Tôi muốn nói,
tôi rất trân trọng sự chu đáo của anh... luôn trân trọng... nhưng tôi
không hiểu nổi anh. Tôi đâu phải là bạn gái của anh hay cái gì đó đại
loại như vậy. Không biết bao nhiêu lần tôi đã tự hỏi không biết có phải
anh có ý định tiến xa hơn là tình bạn, nhưng rồi lại ngay lập tức xoá
cái ý nghĩ đó trong đầu khi nhớ ra anh là bạn thân nhất của Bi. Fany sẽ
không bao giờ làm như vậy với Bi. Tuy nhiên,giờ thì Bi đã biến mất khá
lâu... Tôi không biết là bây giờ cảm xúc của anh đối với tôi là thế nào
nữa..
"Đến nơi rồi." Joon nói với tôi khi hai đứa vừa đến trước cửa nhà Noeul.
"Cảm ơn Joon..." Tôi nói rất chân thành. Tôi vẫn cho rằng Joon có chút
kì quặc, nhưng sau tất cả những chuyện đã xảy ra... Tôi không thể phủ
nhận là anh luôn đối tốt với tôi. Tôi bắt đầu nghĩ có thể Noeul đã nghĩ
sai cho anh.
"Em có chắc là em sẽ ổn không?" Anh hỏi tôi, lại hỏi
thì đúng hơn. Lần này hình như đã là lần thứ 15 gì đó rồi, kể từ khi
chúng tôi bắt đầu đi về nhà. Tôi chỉ trả lời bằng một cái gật đầu
"Mmm..." Anh trông có vẻ không được thoả mãn với câ