Cửa Tiệm Giặt Là

Cửa Tiệm Giặt Là

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323014

Bình chọn: 8.00/10/301 lượt.

ì tôi hy vọng
cô sẽ giữ lời hứa đó." Cha của Bi nghiêm sắc nói. "Tôi xin lỗi, nhưng
tôi nghĩ chúng tôi nên đi. Vợ tôi đã phải chịu đựng quá nhiều..." Ông
quay sang Fany và đưa cho anh một cái danh thiếp. "Fany, hãy giữ liên
lạc nhé, nếu cháu biết được điều gì đó..."

"Vâng, thưa chú." Fany đưa hai tay ra nhận.

Cha mẹ Bi bước ra khỏi màn kịch mà không một lần nhìn lại.

***

Màn đêm đã buông xuống. Đèn đường đã thắp cả lên. Hikaru chậm rãi bước trên phố, ba người bạn đi theo sau lưng cô. Fany là người đi gần nhất,
để có thể ở bên cô ngay lập tức khi cô cần. Byul và JoonHyung bối rối đi theo đằng sau hai người.

JoonHyung vẫn dõi mắt theo từng cử chỉ
của Hikaru, tìm kiếm (hay chờ đợi) một dấu hiệu hồi tỉnh của tâm trạng.
Byul cảm thấy mình hoàn toàn lạc lõng trong chuyện này. Tất nhiên cô có
những suy nghĩ riêng của mình về sự việc đã xảy ra, nhưng chỉ giữ im
lặng. Cô cảm thấy mình không có chỗ để lên tiếng, ít ra là trong lúc
này.

Xung quanh là những đám đông đi chơi đêm ồn ào. Nhưng tất cả
sự quan tâm của cả ba người Fany, Byul và JoonHyung chỉ dành riêng cho
mình Hikaru, cho tâm trạng của cô, chờ đợi một lời nói của cô... Thứ
tiếng động duy nhất họ còn nghe thấy bây giờ có lẽ chỉ còn tiếng bước
chân của chính mình. Đến khi đi qua khu phố thứ bảy gì đó, Hikaru chợt
đứng lại và lên tiếng.

"Fany..." Hikaru nói. "Cậu.. cậu đến đây từ khi nào?"

Fany muốn đợi cô quay lại nhìn anh rồi mới trả lời, nhưng cô chỉ đứng im như vậy. "Mình tới từ khoảng hơn một tuần trước..."

"Vậy làm sao tìm được mình?"

"Mấy tuần trước mình tới dự một đám cưới. Nhà mình quen với nhà cô dâu
chú rễ gì đó nhưng mình thì chả quen ai..." Fany dừng lại một chút. "Rồi tới khi mình nghe thấy mẹ mình nói chuyện với mẹ cô dâu, mẹ hỏi về cuộc sống của bà ở Seoul. Rồi... mình nghe thấy bà kể có gặp một cô gái trẻ
người Nhật đang kiếm chỗ ở. Bà nói bà rất quý cô gái nên đã nhượng lại
chỗ ở cho cô gái, còn tặng cô 3 tháng tiền thuê nhà còn lại của mình
nữa..."

"...là bác Mori..." Hikaru lẩm bẩm. Fany gật đầu.

"Vậy là, sau khi mình biết được đó chính là cậu, mình đã hỏi bác Mori địa
chỉ cửa hàng... nhưng rồi tìm thấy nó khi đã bị đóng cửa. Mình đã đi tìm khắp các trường đại học xem có ai biết cậu không... mong là ai đó có
thể cho mình biết là cậu đang ở đâu."

Byul cúi đầu thật thấp. Giờ
thì cô đã hiểu tại sao Fany lại đâm sầm vào mình ở kí túc hôm đó. Và tự
dưng cảm thấy áy náy làm sao vì đã không thể giúp cho Fany gặp được
Hikaru sớm hơn.

"Hikki..." Fany nói, với tay ra đặt lên vai cô. Cô
nhún vai trượt khỏi tay anh ngay khi tay anh vừa chạm vào. "Nghe này,
mình biết bạn không có kêu mình đến với bạn... nhưng mình không thể
không đến, Hikki, mình lo lắm... mọi người đều lo."

"Ừ, thì là... bạn bè và gia đình của cậu."

"Cậu có nói cho ai biết mình ở đâu không?" Hikaru quay lại nhìn Fany, mắt đã đẫm lệ.

"Không... không có ai ở nhà biết là mình đang ở đây với cậu. Mình đã bỏ đi đúng theo cách của cậu."

"Cái cách... mình..." Hikaru sụt sịt. "Mình... mình xin lỗi Fany. Mình
không có ý." Cô úp mặt vào hai lòng bàn tay và khuỵ xuống, quỳ trên đất, khóc nức nở. "Mình đâu có muốn bỏ đi như vậy! Mình xin lỗi! Thế có Chúa là mình cảm thấy rất có lỗi!!"

"Hikki..." Fany định ôm lấy cô, nhưng cũng như tất cả mọi lần từ trước đến nay, cô đẩy anh ra.

"Yo," JoonHyung lên tiếng, "Có thể Ki cần nghỉ ngơi một chút. Hay là chúng ta đưa cô ấy về nàh thôi..."

"Ờ... không có ý định chen ngang, nhưng trời tối quá," Byul cũng lên tiếng, "nên tôi cũng cần ai đó đưa tôi về nhà."

"Ôi, có phải cô nàng ngỗ ngáo tôi quen biết không đây?" JoonHyung xỏ xiên.

"Im đi! Đồ cà tàng! Ai mà có ý định tấn công tôi, tôi sẽ dùng một trong những thằng đệ của anh làm vật thí mạng, cũng đủ thời gian để tôi chạy
về nhà an toàn."

"Vậy thì tôi sẽ không đi với cô, quyết định vậy đi!" JoonHyung bắn lại.

"Để tôi đưa cô ý về cũng được." Fany đề nghị. "Nhưng với điều kiện là anh phải đưa Hikaru về và đảm bảo là cô ấy không sao..."

JoonHyung nhìn Fany, vẻ mặt hài lòng hơi quá mức quy định với đề nghị của anh. "Dễ như trở bàn tay."

Fany nói nhỏ với Hikaru, "Như vậy có ổn không? Để Joon đưa cậu về?"
Hikaru không nói gì. "Đừng lo nữa nhé, ngày mai mình lại gặp nhau. Hai
đứa lại đi chơi với nhau như hồi trước, chịu không?" Cô chỉ gật đầu, giữ nguyên cho mình khuôn mặt đã đóng băng.

Fany thở dài và bước đến bên Byul. "Đi chưa nào?" Anh hỏi.

"Từ từ đã." Byul vừa nói vừa chạy đến bên Hikaru và ôm cô một cái thật
chặt. "Chị sẽ ổn chứ?" Hikaru vẫn chỉ trả lời bằng sự im lặng.

"Đừng có lo nhé, chị yêu. Bọn mình sẽ tìm thấy Bi mà, em biết chắc chắn
là như vậy!" Byul động viên. Cô cũng cố nói cứng vậy thôi chứ bản thân
cảm thấy cơ hội để điều đó xảy ra thật là mỏng manh.

Dù sao thì cô
cũng vẫn cố tỏ ra lạc quan và gh


Lamborghini Huracán LP 610-4 t