
tôi nhiều lắm, phải không Ki?", JoonHyung cười cười nhìn tôi.
Cái tên đểu cáng này kiểu gì cũng nói được. "Để tôi giới thiệu mình nhé. Tôi là JoonHyung. Em chắc là Byul phải không?" Anh ta tiến lại để bắt
tay Byul nhưng cô bé cắn chặt hai hàm răng như thể sẽ cắn cho anh ta một phát nếu anh ta dám tiến lại gần. Anh ta liền rụt tay lại, có vẻ hơi
ngại ngần cô bé.
"Ơ... được rồi. Vào uống chút cà phê đã nhỉ." JoonHyung gợi ý và mở cửa cho chúng tôi.
Byul ngẩng cao đầu bước vào trong tiệm. Tôi đi theo cô bé, không thể
không cười khúch khích. Ngay khi chúng tôi vừa vào, người phục vụ đã
chạy tới. Có ta ôm một xấp thực đơn. Trông cô ta còn khá trẻ, thậm chí
còn khá xinh đẹp.
"Chào ông Joon. Ông muốn dùng thực đơn đặc biệt ngày hôm nay không ạ?". Cô gái phục vụ hỏi với giọng cao và nhanh.
"Dĩ nhiên, và thêm hai suất nữa cho hai quý cô đây." Anh ta trả lời,
giọng điệu như người quảng trò một chương trình giao lưu nào đó. Có lẽ
sẽ rất lọt những cái tai dễ dãi. Dù gì đi chăng nữa thì nghe cũng thật
ngốc.
"Vâng, có ngay ạ." Cô nàng phục vụ nhún nhảy ngoe nguẩy. "A,
nhân tiện, hôm nay nhà hàng chiêu đãi miễn phí, Joon thân mến." Cô ta
nháy mắt với Joon trước khi đi về phía quầy. Tôi liếc sang Byul, cô bé
trông như sắp ói ra bàn
JoonHyung kéo ghế cho chúng tôi ngồi và bắt đầu nói. Nhưng tôi không thể bắt mình hướng sự chú ý vào anh ta. Tôi
lướt nhìn một vòng và phát hiện ra quán cafe nhỏ này, thực ra không nhỏ
chút nào. Quán đông người, và hầu hết là du khách. Tôi nhìn thấy nhiều
người nước ngoài, nhiều người Hoa, và một vài đứa trẻ trông như người Ấn Độ. Tôi thấy an tâm hơn, không còn cảm giác lạc lõng nữa.
Tôi để ý thấy một người đàn ông da trắng ngồi với một phụ nữ Hàn Quốc, họ có vẻ
như đang nói chuyện gì đó rất buồn cười, vì người đàn ông thỉnh thoảng
lại hơi ngả đầu ra sau cười rất sảng khoái. Một cặp vợ chồng lớn tuổi.
Tôi mỉm cười và cảm thấy hơi ganh tị. Họ dường như hạnh phúc tới mức chỉ biết đến nhau và chẳng hề để ý xung quanh. Tôi tự nhiên nghĩ giá như Bi và tôi có được những giây phút như vậy bên nhau, giá như...
...Ôi Chúa ơi.
Khi người đàn ông đột nhiên quay lại.
Ông ta trông giống hết như ... CHA CỦA BI! Tôi gần như quên bẵng mất
rằng Bi được nhận làm con nuôi, và cha nuôi của anh là người Ý. Tôi cố
gắng nhìn kỹ hơn, so sánh hai người ngồi đó với những bức ảnh cha mẹ Bi
mà tôi đã từng nhìn thấy. Càng nhìn, tôi càng chắc chắn rằng họ là cha
mẹ nuôi của Bi. Suốt cả quãng thời gian tôi đi tìm Bi, tôi hoàn toàn
không nghĩ ra mình phải tìm gia đình anh trước. Sao tôi có thể ngu ngốc
như vậy nhỉ? Sao tôi không nghĩ đến họ từ trước?
Tôi đứng lên và từ từ tiến lại gần họ. JoonHyung và Byul ngồi im lặng, ngơ ngác nhìn theo
tôi đang đi lại cuối căn phòng. Tim tôi đập loạn nhịp, và tôi có thể cảm thấy những ngón tay của mình đang run lên. Tôi thấy rất sợ hãi, nhưng
tôi nhất định phải nói chuyện vớ ihọ. Họ là tất cả lý do mà Bi trở về
Seoul. Họ chắc chắn biết anh đang ở đâu.
"Xi... Xin lỗi hai bác."
Toi nuốt nước miếng. Họ cùng lúc ngừng nói chuyện và nhìn lên tôi. "Cháu xin lỗi vì đã làm phiền... nhưng có phải... có phải hai bác có con trai tên là Bi không ạ?"
Người phụ nữ lập tức nhìn sang chồng, gần như
choáng váng trước câu hỏi của tôi. Bà nhìn ông, như muốn hỏi rằng nên
phản ứng thế nào. Người chồng giờ tay lên không trung, ra dấu rằng ông
sẽ trả lời.
Ông hắng giọng "Vâng, Bi là con trai chúng tôi."
TÔI BIẾT MÀ. Tôi mỉm cười. "Cảm ơn Chúa. Cháu biết mà, hai bác trông rất quen. Cháu chỉ muốn hỏi cho chắc." Tôi thật sự rất xúc động. Nhưng vì
một lý do nào đó trông họ rất căng thẳng.
"Liệu tôi có thể hỏi, cháu là ai?" Người chồng hỏi với giọng trầm trầm.
"Cháu tên là Hikaru, thưa bác. Utada Hikaru. Cháu là bạn của con trai bác, chau không biết liệu..."
Trước khi tôi kịp nói xong, người phụ nữ đột nhiên đứng phắt dậy. Như
bị xúc phạm khi nghe thấy tên tôi, bà tiến lại gần... và không ngần ngại tát tôi một cái thật mạnh.....
Hikaru phải lùi lại một bước vì cái tát trời giáng. Cô vội đưa tay lên ôm mặt như muốn xoa dịu đi cái má đang rát bỏng.
"HEY! Bác làm cái gì thế?" Byul vừa nói vừa chạy đến đỡ Hikaru.
JoonHyung đứng bật dậy, sững người vì hành động bất ngờ của mẹ Bi.
"Sao cô còn dám xuất hiện trước mặt chúng tôi! Sau tất cả những gì cô đã gây ra!" Mẹ của Bi hét lên với đôi mắt đầy giận dữ. Bà lao tới như muốn tát Hikaru thêm một cái nữa nhưng ông chồng đã kịp giữ bà lại. Tiếng
hét của bà khiến tất cả mọi người trong quán phải ngoái lại nhìn và
chẳng mấy chốc mọi người đều bị thu hút vào màn kịch.
"Bác... bác nói gì cơ ạ?" Hikaru run giọng hỏi.
"Cô làm ơn," Cha của Bi lên tiếng, "đi khỏi đây được không?"
"Nhưng cháu..." Hikaru muốn nói tiếp, nhưng cô bỗng im bặt. Cô không
biết mình phải nói gì và nói thế nào nữa. Đầu óc của cô trở nên trống
rỗng.
"Nhưng bác gái đó vừa mớ