
u trả lời.
Tôi
thấy anh lại nhìn phần mặt bên trái của tôi, nơi tôi bị tát hồi chiều.
Không trách anh được, vì tôi cũng có thể tưởng tượng ra được nó đã đỏ
rực lên thế nào - đến giờ còn đau cơ mà.. Nhưng, hiện tại có đau đến đâu cũng không phải mối quan tâm, lo lắng của tôi. Sự thật là gia đình Bi
cũng không biết anh đang ở đâu đã giết chết những hy vọng cuối cùng
trong tôi...
Khi tôi đặt tay vào nắm đấm cửa, tôi chợt cảm thấy bàn tay của Joon nắm lấy cổ tay tôi.
"Hikaru...," anh khẽ nói. Tôi ngước nhìn anh, đợi xem anh sẽ nói tiếp
điều gì. "Anh biết chúng ta gặp nhau chưa lâu... Nhưng anh muốn em biết
rằng anh sẽ luôn có mặt vì em. Nếu em cần một người bạn.. hay chỉ đơn
giản là một người lắng nghe em, em có thể tìm anh bất cứ lúc nào."
Tôi quay mặt đi, cảm thấy có chút xấu hổ về bản thân mình. Bất kì cô gái nào trên đời hẳn sẽ rất hạnh phúc khi được nghe những lời này, nhất là
lại từ một chàng trai bảnh bao như Joon, nhưng tâm trí tôi thì đã dành
trọn vẹn cho Bi mất rồi...
"Thực ra, ý anh là...," JoonHyung nói
tiếp, "Sau ngày hôm nay, anh không nghĩ anh có thể chịu được việc em bị
tổn thương một lần nữa."
"Joon..." Tôi không biết phải nói gì với anh nữa.
Anh dừng một chút trước khi nói tiếp. "Nghe này... có một thứ này anh muốn cho em xem. Tuần tới nhé."
"Hả? Thế còn việc đi tìm Bi thì sao?"
"Đừng có lo. Anh sẽ sai mấy đứa đàn em đi tìm kiếm cho em. Bọn anh ở
Seoul từ bé đến giờ nên tất nhiên là việc tìm kiếm thông tin sẽ dễ dàng
hơn... Chỉ cần hứa với anh sẽ gặp lại anh tuền sau, được không?"
Thoáng chút ngập ngừng, tôi trả lời. "Được... Em sẽ gặp lại anh tuần
tới, Joon." Tôi cũng không hiểu là tôi đang đồng ý chuyện gì nữa, chỉ là tôi muốn chấm dứt cuộc nói chuyện càng sớm càng tốt. Một ngày dài, và
tôi thèm được ngủ.
"Tuyệt." Anh nói kèm theo một nụ cười ngọt ngào. "Anh phải đi đã đây... chăm sóc bản thân cẩn thận em nhé."
"Uhm. Okay."
Anh nhè nhẹ vỗ lên đầu tôi trước khi quay lưng bước về phía cầu thang.
Thở nhẹ ra một hơi, tôi xoay nắm đấm để mở cửa. Bước vào trong nhà tôi
om ngoài mong đợi.
"Có ai ở nhà không?" Tôi gọi lớn.
Không
tiếng trả lời. Lạ nhỉ... Noeul hồi sáng có nói là anh sẽ cố gằng về nhà
sớm, nhưng không có anh thì ít ra phải có Bada chứ. Tôi mò mẫm cái núm
bật đèn và cuối cùng thì cũng bật được cái đèn ngoài lối ra vào lên.
"Woa!?"
Tôi choáng váng trước một căn phòng đầy quần áo và những mảnh giấy bị
xé tan tành đang nằm vươn vãi trên sàn nhà. Một vài món đồ bị lật úp
lên, không thì nằm lộn xộn hết cả. Tôi ngửi thấy mùi rượu... Chuyện quái quỉ gì đã xảy ra vậy hả trời?
Tôi lạnh cả người. Phài chăng có ai
đó đã lẻn vào nhà và định ăn cướp ăn trộm gì chăng? Nhưng nếu thế thì
tại sao những món đồ có giá trị vẫn còn nguyên? Vậy tại sao tất cả mọi
thứ lại tán loạn cả lên thế này?
Thầm nghĩ mình là người duy nhất
có mặt ở nhà lúc này, bản năng của tôi là phải dọn dẹp qua đã. Tôi phải
bước qua hai cái đèn đã vỡ tan để đến bên bàn nước, trên đó là nửa tá
chai bia đã rỗng không. Tôi vơ chúng lại và dùng áo của mình để ôm hết
chúng và đi vào bếp.
Thật không may, cái bếp trông có phần còn tệ
hơn cả phòng khách. Còn có nhiều chai bia hơn nữa đang nằm ngổn ngang
giữa một vũng nước đọng trên bàn bếp. Tất cả các ngăn tủ, chạn bị mở
tung hết cả ra... ai đó muốn tìm gì đó chăng...?
Tôi bước đến bên bồn rửa và quẳng đóng chai lọ vào đó. Chính lúc đó tôi phát hiện có vết máu dính trên vòi nước.
"Oh my god..."
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng động phát ra từ một căn phòng nào đó. Nghe như tiếng ai ngã xuống sàn..
"No... Noeul... Bada?" Tôi vẫn lớn tiếng gọi. Vẫn không có tiếng trả lời.
Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi thực sự, nhưng cố lấy hết can đảm chầm
chậm bước về phía một căn phòng. Tôi nghe thấy tiếng động phát ra từ bên trong. Tôi đá cánh cửa mở tung ra và bật công tắt đèn.
"Ah.." Noeul kêu lên và lấy tay che mắt cho khỏi chói. "Ba... Bada, là em hả?"
"Noeul..." Tôi nói với anh. Có vẻ anh còn chưa kịp thay đồ đi làm ra.
Quần anh dính đầy dầu mở và áo anh phanh cúc đến ngang ngực. anh gồng
người đứng lên, cố giữ thăng bằng. Máu đang nhỏ ra từ cánh tay phải của
anh. "Ôi Chúa ơi, chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?" Tôi chạy tới bên
anh, kịp đỡ lấy anh trước khi anh lại đổ ập xuống sàn.
Anh mỉm cười và ngả đầu ra đằng sau, khịt mũi theo đúng kiểu say khướt trong khi tôi nhẹ nhàmg đỡ anh nằm xuống sàn. "Ki... buổi hẹn hò với Joon của em thế
nào?" Anh làu bàu hỏi.
"Noeul... anh đã uống bao nhiêu vậy hả?"
"Nhiều lắm," anh nói như hét vào tai tôi. Heh, say mà cũng biết thật
thà nhỉ. Tôi xoay mặt anh về phía tôi để nhìn vào mắt anh. Nhưng anh
không nhìn thẳng vào tôi mà mắt cứ đảo đi đâu khác. Tôi cảm thấy lo cho
anh thực sự.
"Em gọi bác sĩ nhé?"
"KHÔNG. Không gọi bác sĩ." Anh lại lớn tiếng.