Polaroid
Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324915

Bình chọn: 7.00/10/491 lượt.

i nhớ lại. Lúc còn
quá nhỏ thì anh không còn nhớ, nhưng kể từ khi anh hiểu chuyện đến
nay, anh thấy cứ mỗi lần mẹ đưa tay vuốt khuôn mặt anh, mẹ đều
khóc, mọi khổ đau mẹ chôn chặt trong lòng đến lúc này như cũng theo
dòng nước mắt ấy mà tuôn ra hết. Anh đã nhiều lần hỏi mẹ tại sao
như vậy nhưng lần nào bà cũng chỉ thở dài mà không nói, dần dần anh
thôi không hỏi nữa, nhưng những giọt nước mắt của bà mãi mãi in sâu
trong tâm trí anh.

Tim Sở Trung Thiên nhói đau. Anh từ từ nắm chặt bàn tay mẹ, hứa để
mẹ an lòng. “Mẹ à. Mẹ hãy tin con. Con sẽ sớm tìm cho mẹ một người
con dâu tốt. Mẹ đừng lo lắng nữa.”

Nhìn điệu bộ suy tư của con trai, Sở phu nhân cũng thấy được an ủi
nhiều. Đột nhiên bà nghĩ sẽ không ép Sở Trung Thiên quay lại với
Diệp Luyến Hoàn nữa, để Trung Thiên được tự do yêu đương, lựa chọn,
không để một số chuyện, một số người làm ảnh hưởng đến hạnh phúc cả
đời của con. Lúc này bà chỉ muốn nắm tay con trai mình mà nói: “Mẹ
không phân biệt giàu nghèo, không quan tâm xâu đẹp, miễn là do con
lựa chọn, miễn là cô gái đó khiến con hạnh phúc là được”. Nhưng bà
biết, bà không thể làm như vậy, đúng hơn là bà không được phép làm
như vậy. Quá khứ kinh hoàng như đang hiển hiện trước mắt bà. Bà
biết rõ rằng chỉ cần một phút yếu lòng của bà thôi cũng có thể gây
hại cho hai mẹ con. Là một người mẹ, bà nhất định phải bảo vệ con
mình.

Mặt khác, Sở phu nhân cũng biết với Trung Thiên, ép quá có khi lại
phản tác dụng. Vì thế bà dịu dàng nói: “Được. Mẹ không ép con quay
lại vói Diệp Luyến Hoàn. Nhưng con phải hứa vói mẹ, con sẽ tìm một
cô gái toàn diện như Diệp Luyến Hoàn. Nếu sau một năm, con không
tìm được ai như vậy thì con phải quay lại vói Luyến Hoàn. Con nhớ
chưa?”.

“Vâng.” Sở Trung Thiên khẽ gật đầu.

Nhận thấy con trai đã hiểu suy nghĩ của mình, Sở phu nhân cũng bớt
lo buồn, khuôn mặt bà dần giãn ra, bà mỉm cười vẻ hài lòng. “Được.
Mẹ tin con. Con không được làm cho mẹ thất vọng, biết chưa?”

“Vâng.” Sở Trung Thiên lại gật đầu, sau đó nắm tay mẹ quan tâm nói:
“Mẹ à. Không mấy khi mẹ đến thành phố Thiên Nhan này. Vậy để con
trai đưa mẹ đi thăm thú phong cảnh ở đây nhé!”.

“Không cần đâu. Mẹ đi cùng bác Tiêu là được rồi. Con cứ chuyên tâm
lo việc của con đi. Mau tìm cho mẹ một cô con dâu tốt để mẹ yên
lòng.” Vừa nói bà vừa nhìn quanh căn phòng, chống tay vào sofa từ
từ đứng lên. “Thiên à. Mẹ phải đi đây. Đến giờ hẹn đi mua sắm vói
bác Tiêu rồi.”

“Vậy con đưa mẹ đi!” Sở Trung Thiên cũng đứng dậy.

Sở phu nhân vỗ vai con trai cười nói: “Không cần đâu. Đã có anh bạn
Nhiễm Ninh của con đến đón mẹ, chắc cậu ấy đang đợi ở dưới
rồi”.

Nghe đến Tiêu Nhiễm Ninh, Sở Trung Thiên hoàn toàn yên tâm.

“Vâng. Vậy để con tiễn mẹ ra cửa.”

“Ừ.” Sở phu nhân khẽ gật đầu đồng ý.

Sở Trung Thiên mở cửa, đợi mẹ bước ra rồi mới đóng cửa lại. Anh
phải đích thân tiễn mẹ xuống dưới, đợi mẹ lên xe an toàn mới yên
tâm. Hai mẹ con vui vẻ đi xuống, vừa đi vừa cười nói nên không đế ý
thấy cô gái xinh đẹp mặc váy đỏ đang đứng nép ở góc cầu thang
bộ.

Cô ta tới đây để tìm Trung Thiên nói chuyện nhưng không ngờ Sở phu
nhân lại tới thành phố Thiên Nhan nhanh như thế, càng không ngờ bà
lại bị Sở Trung Thiên thuyết phục. Từ đầu cô đã biết bà ghét bị
quấy rầy. Bất chấp điều ấy, cô vẫn đem chuyện hai người nói với bà,
hy vọng bà sẽ gây sức ép tới Trung Thiên. Nhưng đến lúc này cô đã
biết, đến cả Sở phu nhân cũng chẳng giúp được gì cho cô nữa. Cô
phải làm sao đây? Không. Nhất định không được. Cô không thể ngồi
yên chờ chết. Cô phải nhanh chóng nghĩ cách. Cô thật sự thích Sở
Trung Thiên. Cô không thể để mất anh được.

Trong khi Diệp Luyến Hoàn đang khổ sở nghĩ cách thì tình cảnh của
Hương Tranh cũng chẳng khá hơn.

Haizzz! Nếu phải tìm từ diễn tả tình cảnh của Hương Tranh lúc này,
thật tiếc là thích hợp nhất chỉ có câu thành ngữ: “Họa vô đơn chí,
phúc bất trùng lai” mà thôi.

Lúc này cô đang giận dữ rời sân bay, định gọi taxi về nhà thì phát
hiện ra ví tiền đã bị mất từ lúc nào rồi. Cũng đành. Mất rồi thì
thôi. Cô có thể gọi điện thoại nhờ giúp đỡ. Nhưng lúc cô

rút điện thoại ra, bấm mãi mà màn hình vẫn tối đen. Điện thoại hết
pin.

Được! Coi như hôm nay bản cô nương đây bị sao xấu chiếu mạng, đành
cắn răng chấp nhận, không ca thán gì. Ta sẽ gọi taxi về nhà rồi trả
tiền sau. Chuyện nhỏ này chắc ông trời cũng không nỡ từ chối
ta.

Lạ thật!

Hương Tranh đứng bên đường vẫy xe, tay cô vẫy vẫy, chân cũng nhảy
cả lên, trông điệu bộ có vẻ buồn cười nhưng lúc này cô chẳng bận
tâm. Mặc kệ người ta có cho cô là không bình thường, cô cần vẫy xe.
Nhưng sao không có chiếc xe nào đừng lại cả thế?... Lẽ nào bộ dạng
của cô lúc này có vấn đề? Hừ! Không thể nào! Rõ ràng cô là một
thiếu nữ xinh đẹp cơ mà.

Vạn sự khởi đầu nan, cuộc cách mạng quốc gia còn không thành công
ngay được, cô nên học theo tiền bối Tôn Trung Sơn, kiên cường, bất
khuất, không ngừng nỗ lực. Hương Tranh nghiến răng, xốc lại c