pacman, rainbows, and roller s
Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324855

Bình chọn: 7.00/10/485 lượt.

g
Đình đứng ở phòng khách, tay cầm đống giấy tờ mà vẫn ngơ ngác tự
hỏi không biết chuyện này là thế nào.

Hương Tranh vừa đi khỏi đã thấy Sở Trung Thiên tìm tới trước
cổng.

“Hương tiểu thư! Xin hỏi Hương Tranh về chưa?”

“Nó vừa đi khỏi, mang theo cả đồ đạc, chắc mấy ngày nữa mới
về.”

“Có vẻ như cô ta đã biết sự thật”, Sở Trung Thiên suy đoán trong
đầu, “nếu không đã không bỏ trốn như thế”. Sở Trung Thiên liếc
nhanh tờ giấy Hương Đình mới đưa hỏi: “Cái gì vậy?”.

“Đây là Hương Tranh gửi lại. Cậu xem đi.” Hương Đình không biết em
gái và Sở Trung Thiên thỏa thuận với nhau những gì, nhưng cô nghĩ,
đây là thương vụ đầu tiên của Hương Tranh, mà Sở Trung Thiên xem
chừng cũng không phải người xấu, để Hương Tranh làm bạn gái thuê
của anh ta cũng yên tâm hơn người khác.

Sau khi cẩn thận xem xét hợp đồng Hương Tranh để lại, Sở Trung
Thiên đặc biệt chú ý tới điều khoản: “Bên nào vi phạm hợp đồng phải
chịu bồi thường ba triệu”, nhìn quanh nhà một lượt nữa, nhẩm tính
trong đầu, sau đó trịnh trọng nói: “Được! Tôi ký!”.

“Như thế này thì cô ta không thể thoát khỏi tay mình.” Nụ cười đắc
thẳng hiện lên trên khuôn mặt baby của Sở Trung Thiên.

Hương Tranh xách túi đồ, đảo mắt nhìn quanh sân bay. Người xếp hàng
sao mà đông thế, phải đợi đến bao giờ đây? Hương Tranh căng thẳng
nghĩ sao vận xấu cứ đeo bám cô mãi không chịu buông tha thế không
biết. Lúc này cô chỉ muốn mình hóa thành gấu trúc, lúc đó cô thật
sự có thể hét to: “Quốc bảo đây! Phiền mọi người tránh đường!” rồi
nhanh chóng vào mua vé. Nhưng cô lại không phải là báu vật quốc
gia, nếu cô muốn bay như gấu trúc Panda thì chẳng có cách nào khác
là ngoan ngoãn xếp hàng mua vé.

Đột nhiên chuông điện thoại reo vang từ trong túi xách, Hương Tranh
đưa mắt nhìn chiếc túi, do dự giây lát rồi quyết định không bắt
máy. Bất kể là ai gọi, lúc này bản cô nương ta tâm trạng không vui,
có là điện thoại của hoàng tử gọi đến, bản cô nương đây cũng không
thèm nghe.

Một phút sau, điện thoại của cô lại đổ chuông, tiếng chuông làm
nhiều người nhíu mày vẻ khó chịu, thậm chí vài người còn quay về
phía cô chỉ trỏ, bàn tán.

“Cô gái này xinh đẹp như thế, chắc chắn là đã cướp bạn trai của
người khác cho nên mới không dám nghe điện thoại. Loại người như cô
ta thật sự không nên tồn tại trên thế giới này!” Đó chắc hẳn là lời
của một bà cô già mới bị bạn trai bỏ rơi.

“Cũng có khi là bồ nhí, bị vợ cả đánh ghen.” Đó có vẻ là những lời
cay độc của một cô vợ mới ly dị chồng.

“Tôi thấy cô ta giống kẻ lừa đảo đang ôm tiền chạy trốn. Chắc người
ta gọi điện đòi tiền đấy mà.” Câu này nghe hả hê như câu của người
có bạn bị lừa tiền.

Điện thoại vẫn đổ chuông, tiếng bàn luận càng to hơn, cuối cùng
Hương Tranh không thể đứng yên làm “tâm điểm chú ý” được nữa, cô
tức giận kéo dây khóa túi xách, lấy điện thoại ra, thẳng tay nhấn
vào nút nhận cuộc gọi, tức giận mắng ngay: “Lộn số à? Mà cho dù là
không lộn số, cũng dập máy cho tôi, bản cô nương đang khó chịu,
không hơi đâu mà lải nhải cùng nhà ngươi”.

Người ở đầu dây bên kia im lặng một chút rồi nói mát: “Xin lỗi vì
đã làm phiền cô! Tôi không lộn số mà chỉ muốn đòi tiền thôi”.

“Hả!” Hương Tranh trợn mắt, tiếng ai mà nghe quen quá. Nỗi lo sợ mơ
hồ nhen lên trong tim cô.

“Hương Tranh, người bảo vệ công lý. Hôm qua cô còn thẳng tay tặng
tôi cả tách cà phê vào người, bây giờ cô đang ở đâu thế? Không phải
là cô sợ không có tiền bồi thường cho nên bỏ trốn đấy chứ?”

Nghe xong, Hương Tranh la to: “Sở Trung Thiên!!!”. Chết tiệt! Những
lời bàn tán đã ứng nhiệm.

Ở đầu dây kia, Sở Trung Thiên cười lớn. “Tôi không điếc! Cô không
cần hét to như vậy.”

“Sở Trung Thiên, anh tìm tôi có việc gì?” Hương Tranh vô tình cao
giọng. Khi thấy đám người xung quanh lại tập trung chú ý vào mình,
cô mới hạ giọng: “Tiền thì tôi đã bảo chị gái tôi gửi trả anh. Anh
không cần mất công gọi cho tôi”. Cô hít thở thật sâu, định đưa tay
tắt máy, thì dường như Sở Trung Thiên biết trước được ý định của
cô, thong thả buông một câu, giọng điệu rất ôn hòa khiến Hương
Tranh phải từ bỏ ý định cúp máy. “Nếu cô tắt máy, cô sẽ phải hối
hận!”

Sở Trung Thiên tựa người, nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ,
đôi mắt ánh lên vẻ đắc thắng.

“Anh nói thế là có ý gì?” Hương Tranh mở to mắt, tim lại nhói
lên.

“Còn nhớ, tối qua, trước khi cô chạy trốn…”

Hương Tranh vội vàng cắt ngang: “Tôi không chạy trốn! Tôi đi nghỉ.
Thư giãn. Tĩnh tâm. Đã hiểu chưa?”.

“… Đồng chí Hương Tranh, cô đi làm gì cũng được, chỉ cần cô nhớ cho
tôi một chuyện…”

Lần này, Sở Trung Thiên thực sự biểu hiện rất tốt. Không những anh
ta không mắng cô là “đồ con heo” mà ngay cả ngữ khí cũng rất nhẹ
nhàng. “Được rồi. Hương tiểu thư, cô có nhớ, tối qua, trước khi cô
rời nhà để đi nghỉ, cô có gửi lại chị gái một bản hợp đồng?”

Hợp đồng? Mặt Hương Tranh tái đi.

“Trời ơi! Không phải lại xảy ra chuyện gì đấy chứ? Cầu T