Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324923

Bình chọn: 8.00/10/492 lượt.

rời khấn
Phật cho con tai qua nạn khỏi. Sau này nhất định con sẽ ăn chay
niệm Phật một năm, à không mười năm.”

Thật không may, đệ tử thành tâm trên đời này quá nhiều, những người
cần cứu sự giúp đỡ như Hương Tranh không ít, Đức Phật làm sao kiểm
soát được hết, cho nên…

“Hợp đồng trong tay tôi, cô đã ký, cột dành cho bên thuê tôi cũng
ký rồi…”

… Đoán đúng đó!

Hương Tranh, mặt như sắp khóc, cố gắng kết thúc cuộc tranh luận một
cách hòa hảo nhất.

“Sở Trung Thiên, anh thuê tôi giả làm bạn gái, mục đích là để cho
Diệp Luyến Hoàn thấy khó mà lui. Tôi nghĩ chuyện này mất một đến
hai tháng là giải quyết xong. Anh hà tất phải làm hợp đồng một năm.
Chúng ta thanh lý hợp đồng, chuyện Diệp Luyến Hoàn anh tự lo, anh
nghĩ sao?” Nói đến đây Hương Tranh cảm thấy hối tiếc vô cùng. Giá
như cô đừng ngốc nghếch tin lời Diệp Luyến Hoàn, cũng đừng có hồ đồ
mắng Sở Trung Thiên, thì giờ cô đã không phải khổ sở như thế này
rồi.

“Không cần! Tôi không thiếu tiền.” Sở Trung Thiên phũ phàng dập tắt
luôn hy vọng của cô.

“Sở Trung Thiên. Tôi muốn… muốn…”

“Chuyện này, tôi đã nghĩ kĩ rồi.” Sở Trung Thiên thô bạo cắt ngang
lời cô. “Bây giờ tôi cần cô chuẩn bị một số thứ và mang tới
đây.”

“Cái gì?” Hương Tranh hét lên. “Hợp đồng không quy định chúng ta
phải ở với nhau. Bố mẹ, chị gái tôi sẽ không bao giờ cho
phép.”

“Tôi không cần biết. Hoặc là cô tới đây hoặc là cô trả tiền bồi
thường. Tôi nhớ trong hợp đồng có ghi rõ, bên nào vi phạm hợp đồng
sẽ bị phạt ba triệu nhân dân tệ.”

Miệng Hương Tranh mấp máy, lắc lắc điện thoại, dường như không tin
vào tai mình…

Đầu dây bên kia lại vang lên tiếng Sở Trung Thiên. “Nếu là chuyện
nhỏ, tôi cũng sẽ bỏ qua. Nhưng là ba triệu nhân dân tệ, ba triệu tệ
đấy, và tôi đang nghĩ cô có bán cả căn nhà cô đang ở cũng chưa đủ
số đó.”

Cô phải làm sao đây? Lẽ nào cô phải nghe lời anh ta, lập tức quay
lại? Hương Tranh nghe mà muốn khóc, thẫn thờ buông điện
thoại.

“Tôi đã nói cô ta không phải là người tốt mà.” Đám đông xung quanh
lại xì xào.

“Hừ. Bây giờ xem còn chạy đi đâu được.” Thiếu phụ mặt vàng cay độc
chế nhạo.

“Thanh niên ngày nay, thật chẳng biết tự trọng gì nữa.” Cô giúp
việc nói giọng khinh bỉ.

Tâm trạng Hương Tranh vốn không tốt, lại phải nghe đám đông chỉ
trích đủ những lời tệ hại, mặt cô mỗi lúc một xám lại như trời lúc
chuyển cơn dông. Cuối cùng, không chịu nổi mũi dùi dư luận đang
chĩa vào mình, Hương Tranh buột miệng: “Mẹ kiếp! Bọn các người thì
biết gì mà nói! Còn nói bậy nữa tôi bắt các người bỏ tù bây
giờ”.

Thấy cô gái có vẻ tức giận, đám đông cũng ngừng bàn tán.

“Hừm! Không được tức giận. Mình chẳng phải là Hello Kitty hay
sao?”

Hương Tranh chen chúc giữa hàng người để quay trở ra, dù vô cùng
bực tức nhưng lúc này cô cũng chỉ dám trừng mắt nhìn qua đám người
kia rồi vội vã xách túi đi ra phía cửa vào.

Sở Trung Thiên thì vẫn đứng dựa vào cửa sổ, một tay đút túi quần,
một tay cầm điện thoại, nhìn dòng người qua lại trên đường. Cơn gió
khẽ thổi từ ngoài vào làm tóc anh bay bay, để lộ khuôn mặt baby với
những đường nét hoàn hảo. Trên khuôn mặt đẹp ấy thoáng hiện nụ cười
đắc thắng.

“Tiểu nha đầu! Định chống lại tôi à? Đã biết sợ chưa?” Nghe tiếng
“tút…tút” ở đầu dây bên kia, Sở Trung Thiên càng đắc ý hơn. Anh dám
chắc cô ta đang trên đường quay về. Và anh sẽ gọi lại cho cô ta
sớm. nhìn điện thoại lần nữa rồi anh tắt máy.

Đúng lúc ấy, chuông cửa đột ngột kêu vang.

Không lẽ nha đầu đó đã tới rồi? Sở Trung Thiên nghi ngờ, vội vàng
chạy ra cửa.

“Kẹt!” Cánh cửa mở ra. Nhưng người đứng ngoài cửa không phải là
Hương Tranh mà là một phụ nữ xinh đẹp, quý phái trong bộ váy áo
trắng sang trọng.

“Mẹ. Sao mẹ lại đến đây?” Sở Trung Thiên nhìn mẹ đứng ngoài cửa,
hỏi một câu vẻ không thoải mái.

Chẳng phải mẹ anh đã quay về Thiên Nhan rồi sao? Sao tự nhiên bà
lại xuất hiện ở đây? Bà đến vào lúc này thật khiến anh thấy không
thoải mái.

“Sao? Không chào đón mẹ hả?” Sở phu nhân lườm yêu con trai.

Sở Trung Thiên chạy lại ôm lấy mẹ, làm bộ con nít nịnh nọt: “Thế
sao? Mẹ yêu quý của con”.

Sở phu nhân vỗ nhẹ bờ vai con trai, cười rạng rỡ. “Xem con này.
Càng lớn càng dẻo miệng.”

“Mẹ! Chúng ta đừng đứng ngoài này nữa. Mẹ đi quãng đường xa như
vậy, chắc chắn là mệt rồi, mau vào nhà nghỉ đi ạ.” Sở Trung Thiên
ôm eo mẹ, đẩy cửa, kéo mẹ vào nhà.

“Thiên à! Con ở một mình như thế này, có ăn uống điều độ, chăm sóc
tốt cho bản thân không đấy?” Các bà mẹ trên đời này đều như vậy,
lúc nào cũng lo lắng cho sức khỏe của con.

“Được mà mẹ. Con có một người giúp việc bán thời gian. Mẹ không cần
lo lắng đâu.”

Hai mẹ con bước vào phòng khách. Để mẹ ngồi đợi ở sofa, Sở Trung
Thiên đi pha trà rồi mang tách trà đến, vui vẻ ngồi xuống cạnh
mẹ.

“Mẹ. Mẹ ở đây bao lâu? Con sẽ lập tức cho người chuẩn bị phòng cho
mẹ.” Sở Trung Thiên nhiệt tình n


Insane