
“Bác à! Mẹ cháu dặn
không được lên xe của người lạ”. Để giành lấy cơ hội ngồi xe cùng
anh chàng lạnh lùng kia, có chết cô cũng không từ bỏ.
Bác Đức giật mình nghĩ, chẳng phải bác cũng là người lạ với cô ta
hay sao?
Sở Tu Phàm đã đi đến trước mặt hai người. Anh chỉ liếc qua cô gái
vẻ xem thường rồi quay qua bác Đức hỏi lạnh lùng: “Cô ta bị làm
sao?”.
Dĩ nhiên là Hương Tranh không chịu bỏ qua cơ hội được nói chuyện
vói anh chàng nam tính này rồi. Cô lên tiếng trước khi bác Đức kịp
trả lời: “Tôi bị kẻ xấu lấy mất ví, điện thoại lại hết pin, anh có
thể cho tôi đi nhờ xe một đoạn được không?”. Nói xong, cô mới chợt
nghĩ mình đã quá vội vàng, sợ làm anh ta có ấn tượng không tốt, cô
nói thêm: “Tôi là mẫu phụ nữ truyền thống, nếu không phải là chuyện
vạn bất đắc dĩ, nhất định sẽ không làm phiền anh”.
Sở Tu Phàm nhìn cô gái nhễ nhại mồ hôi xách theo cái túi du lịch
nhàu nát, bất giác cho những ngón tay thanh tú được chăm sóc cẩn
thận vào túi quần.
Nhìn hành động ấy của anh ta, Hương Tranh cảm thấy bối rối, mở to
mắt chờ đợi. Không lẽ ngay lần đầu gặp cô, anh ta đã bị cô làm cho
hấp dẫn đến độ muốn trao cho cô tín vật tình yêu? Hương Tranh chỉ
muốn nhanh chóng nhìn thấy vật ấy.
Hả? Sao lại là tiền chứ?
“Chừng này đủ chưa?” Sở Tu Phàm lấy từ ví ra hai tờ một trăm tệ đưa
cho cô, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, không hề có chút cảm xúc
nào.
À! Tiền cũng có thể làm tín vật được mà. Hương Tranh ngây thơ nghĩ
vậy và đưa tay nhận lấy.
“Xe tôi không chở người lạ. Cô tự về vậy.”
Sau khi lạnh lùng cự tuyệt Hương Tranh, anh ta quay sang nói vói
bác Đức: “Chú Đức! Chúng ta mau đi thôi”, rồi quay người đi thẳng
về phía chiếc xe.
“Vâng, thưa thiếu gia.” Bác Đức cũng vội vàng bước theo anh
ta.
Hương Tranh không kịp suy nghĩ, cuống cuồng chạy theo anh chàng đẹp
trai ấy, vượt lên phía trước anh ta, quay người lại, vẫy vẫy hai tờ
tiền trong tay, ngớ ngẩn hỏi: ''Xin hỏi, đây có được coi là tín vật
tình yêu không?”.
Sở Tu Phàm nhìn hai tờ tiền trong tay cô gái, nhẹ nhàng nói một
câu: “Nếu cô nghĩ thế thì hãy vứt nó đi”. Anh ta đẩy cô ra, mở cửa
xe và ngồi vào trong.
Bác Đức ở bên cạnh cũng quay qua nhìn cô gái đáng thương, lộ vẻ
đồng tình vói cậu chủ rồi cũng vào trong xe.
Hương Tranh đứng im, mở to mắt nhìn chiếc xe Rolls-Royce màu bạc
lao đi trên đường, rồi khuất dần khỏi tầm mắt. Tiêng gió thổi hai
tờ tiền trong tay nghe như muốn chế nhạo sự ngu ngốc của cô.
“Cái gì? Thật đáng ghét. Tôi thèm vào tiền của anh!” Hương Tranh
nhìn theo chiếc xe giờ chỉ còn là một chấm nhỏ trên đường, lớn
tiêng mắng. Dường như còn chưa hả, cô tức giận ném hai tờ tiền đang
cầm trong tay xuống đất, quay đầu giận dữ bỏ đi.
Không xa đó, một người ăn mày nhìn thấy Hương Tranh vứt tiền đi,
hớn hở chạy ngay đến nhặt. Không ngờ những cơn gió đã nhanh hơn,
cuốn nó bay đi mất. Người ăn mày bực tức đứng lên, lườm Hương Tranh
một cái rồi mới chịu quay lưng bước đi.
“Lườm gì mà lườm. Bản cô nương vừa bị từ chối. Đó là tiền bồi
thường tổn thất tinh thần của tôi. Muốn lấy hả? Chạy theo mà nhặt.
Hừm!” Hương Tranh tức khí tuôn luôn một tràng, hất mặt quay
đi.
Về đến nhà, Hương Tranh chẳng còn bụng dạ thu xếp hành lý. Cô vội
vàng tắm rửa, thay quần áo, rồi lấy hợp đồng cho vào túi xách, đi
ngay đến địa chỉ có ghi trên hợp đồng.
“Tiểu thư! Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?”
Hương Tranh nhìn chú bảo vệ một lượt, trả lời: “Cháu là Hương
Tranh, cháu đến tìm Sở Trung Thiên, phòng 902”.
“Xin cô chờ cho một chút!” Chú bảo vệ lịch sự nói với Hương Tranh
trước khi quay số gọi cho Sở Trung Thiên để xác nhận lại danh tính
của cô.
Hương Tranh đánh giá cao phong cách lịch sự và tinh thần trách
nhiệm của chú bảo vệ. Cô thầm ghen tị, đúng là căn hộ cao cấp có
khác, đến cả nhân viên bảo vệ cũng “cao cấp”.
Chú bảo vệ bên cạnh đã hoàn thành nhiệm vụ xác nhận thông tin khách
đến, vui vẻ nói: “Hương tiểu thư! Sở tiên sinh đang đợi cô!”.
Hương Tranh đã mở cửa kính bước vào phía trong tòa nhà mà vẫn thấy
chú ta gật đầu chào.
Chú bảo vệ đó nói năng thật lịch sự, cứ như thể đứng trước mặt chú
là một thiên kim tiểu thư nhà phú hộ vậy. Hương Tranh cảm thấy hơi
xấu hổ, giả bộ thục nữ, nhỏ nhẹ nói lời cảm ơn rồi học theo mấy đại
tiểu thư trên truyền hình, thong thả bước về phía thang máy.
Chú bảo vệ ở phía sau, nhìn thấy Hương Tranh vặn vẹo người, vắt
chân bước đi như mấy cô người mẫu, trông thật khổ sở. Cuối cùng,
không đành lòng, chú vội gọi: “Hương tiểu thư”.
“À...” Hương Tranh đang cố gắng vắt chân bước chéo nhẹ nhàng như
các cô người mẫu đi trên sàn diễn thì bỗng nghe thấy tiêng gọi, cô
quay đầu lại cười thật tươi.
Chú bảo vệ đang lo kiểu đi đứng kia của Hương Tranh sẽ làm cô bị
chuột rút, nhìn chằm chằm xuống chân cô.
“Hương tiểu thư! Chân cô ngắn quá, đi kiểu ấy sẽ bị chuột rút
đấy.”
“... Cảm... ơn.” Hương Tranh lắp bắp, sau