Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ

Chuyện Tình Đêm Mùa Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325220

Bình chọn: 10.00/10/522 lượt.

hì ngủ là cái chắc. Tiếng
chuông nghỉ giữa tiết vừa vang lên, tất cả học sinh đều ào ào ra như điên, tụm
lại tám chuyện, chỉ có tôi là chẳng có tinh thần gì cả.

A Mộc người bạn ngồi
chung bàn và luôn bạn thân của tôi, nói: “Đồ ngốc! Buồn rầu để làm gì? Không
phải là do chùi một cái đồng hồ mà buồn chứ! Đến ngay cả bồn cầu cũng chùi rồi
thì còn sợ gì nữa? Không chừng mình sẽ giúp cậu…”

Tôi cảm động quá: “Hả?
Thiệt không đó A Mộc? Cậu thật là tốt quá! Đúng là bạn tốt mà… A Mộc ơi, yêu cậu
chết được! Có người bạn tốt như cậu là niềm hạnh phúc lớn nhất cả đời Dương Hạ
Chí này đấy!”

“Thôi đi! Đừng có nịnh nọt nữa! Chỉ cần sau này cậu nghe lời
một chút là được rồi!”

“Ờ! Tớ nhất định nghe lời cậu mà! Hi hi…”

Xem đấy,
như thế mới gọi là bạn! Thật không uổng công mình kết phe cánh từ hồi còn mẫu
giáo. Thực là khiến tôi cảm động quá chừng.

“Tất cả yên lặng nào! Mau mở tivi
lên! Có thông báo quan trọng!”

Lúc ấy, lớp trưởng vĩ đại của chúng tôi vừa
nói lớn vừa chạy từ ngoài hành lang vào. Vậy đấy, cậu ấy là lớp trưởng mà thần
kinh cứ luôn kích động như vậy, dáng vẻ như thế thì làm sao mà làm chủ soái được
chứ? Thật là đau đầu!

(Lời bình: Cậu còn có thời gian đau đầu vì người khác
sau? Bản thân cậu cũng đủ khiến cho người khác đau đầu rồi!)

A Mộc đúng gần
tivi nhất liền mở nó lên: gương mặt của Ngô Nhã Mỹ, bị mọi người xem là đồ ác
độc, xuất hiện trên màn hình. Chị ấy làm chủ trì chương trình thời sự của trường
được một năm rồi, tuy là không thể không công nhận chị ấy rất xinh đẹp, nhưng cả
năm cứ nhìn cái mặt như oan phụ đó hoài, ai mà chịu nổi chứ? Mặt của chị ấy như
miếng gỗ khắc vậy, trước giờ chưa thấy nở một nụ cười, thực chẳng biết chị ấy có
thâm thù đại hận gì với những người xem tivi nữa?

Nét mặt nghiêm túc của Ngô
Nhã Mỹ xuất hiện trên tivi: “Toàn thể học sinh chú ý! Ngày mai diễn ra trận thi
đấu bóng rổ giữa Trường trung học Úc Văn và Trường trung học Thanh Phong, địa
điểm ở phòng thể thao trường Úc Văn. Đề nghị tất cả nữ sinh lớp 9, 10. và 11 đến
để cổ vũ cho đội bóng của trường chúng ta! Đây là cuộc thi đấu vinh dự cho
trường Úc Văn, chúng ta là các thành viên của trường. Cho nên, không ai được
phép vắng mặt, nếu không sẽ bị xử phạt nghiêm! Thông báo kết thúc!”

Nhã Mỹ
vừa biến mất khỏi màn hình tivi, bọn học sinh bên dưới liền bàn tán xôn
xao.

“Có nhầm không vậy? Ngày mai là chủ nhật mà?...”

“Đúng đó! Đội bóng
rổ trường mình kém thế, còn cổ vũ cái gì nữa kia chứ?...”

“Đội bóng của chúng
ta chẳng có anh nào đẹp trai. Thật chẳng hiểu nổi, một đội bóng rổ mà chẳng có
anh nào đẹp trai thì làm sao mà được coi là một đội bóng rổ được
chứ?...”

“Nhưng mà Đội trưởng của đội bóng rổ trường Thanh Phong là Hàn Vũ
đấy! Mình thích anh ấy lắm!”

“Đúng rồi! Có Hàn Vũ là đáng để mình hy sinh
ngày chủ nhật rồi! Nhưng tiếc là mình không thể cổ vũ cho anh Hàn Vũ… Hu hu…
Thật buồn quá…”



Trời, đám học sinh này nói chuyện thật đúng với tâm
trạng mình quá.

“Làm sao đây A Mộc? Tớ cũng muốn đi cổ vũ cho Hàn Vũ
nữa!”

“Đáng ghét! Đội bóng của chúng ta vốn chẳng có anh đẹp trai! Để bọn nữ
sinh dễ thương như chúng mình đi cổ vũ cho một đám ếch xanh thì thật là lãng
phí!”

“Hu hu… đúng thế…”

Điều này khiến cho tôi và A Mộc nhức cả đầu. Một
bên là thần tượng của mình, một bên là đội nhà, chúng tôi phải làm sao
đây?

Một lát sau, A Mộc đột nhiên lấy ngón tay khều khều tôi, nheo mắt nói:
“Hi hi! Có cách rồi!”

“Hả? Thật không? Ha! Tớ biết là cậu nhất định có cách
mà!” Tôi mừng rỡ ôm chầm lấy A Mộc thân yêu.

Hi hi, A Mộc thông minh nhất mà,
quỷ kế cũng nhiều nhất, chỉ cần cô ấy nói có cách thì nhất định là không thành
vấn đề nữa! Oa, tuyệt quá! Tuy việc lau đồng hồ vẫn còn khiến tôi khó chịu, chỉ
có điều nghĩ đến ngày mai được gặp thần tượng thì tự nhiên phấn chấn cả lên. Ha
ha.



Để tranh thủ thời gian, buổi trưa tôi và A Mộc nhanh như bay đến nhà ăn nuốt vội
cơm, nhặt lấy tấm vải rồi chạy đến đại sảnh.

Đứng trước cái đồng hồ cao
nghệu, hai chúng tôi như hoa cả mắt… cái đồng hồ này cao đúng 2 mét! Thường ngày
học sinh chúng tôi đi nhà vệ sinh, ít khi này đi qua đại sảnh, chẳng ngờ cái
đồng hồ này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của mình, phải nhìn lên gần 90 độ
mới nhìn thấy đỉnh!

“A Mộc, làm sao đây?” Tôi đưa vẻ mặt thê lương nhìn A
Mộc.

Tuy A Mộc cứ luôn gọi tôi là đồ ngốc, hơn nữa còn cả ngày cứ lấy thành
tích kém cỏi của tôi ra mà kể, nhưng cậu ấy dù sao cũng là người bạn rất có
nghĩa khí. Giống như chuyện hôm nay vậy, cậu ấy có thể không đến giúp tôi, nhưng
lại hy sinh thời gian nghỉ trưa để đến giúp tôi lau đồng hồ, nếu là người khác
thì chẳng tốt đến như thế. A Mộc quả thực khiến tôi cảm động quá, tôi thề từ nay
về sau nhất định sẽ tốt với A Mộc, cậu ấy bảo làm gì cũng làm! Chị em tốt
mà…

“Này! Đồ ngốc! Cậu còn đứng đó ngơ ngẩn cái gì thế? Nhanh làm việc đi!
Vào tiế


80s toys - Atari. I still have