
ủa trạm phát thanh trong lớp mà?
Đáng ghét! Chẳng qua tôi không muốn tranh cãi với hắn, mặt hắn đầy nét khủng bố!
Ừ, thật đáng tiếc, nhìn phía sau có vẻ đẹp trai thế, nào ngờ quay đầu lại thì
biến thành con ếch xanh, thật mất hứng!
“Tiếng đó là do tôi phát ra, nhưng
tôi đâu có cười! Xin lỗi nha! Chú nhầm rồi chú ơi…”
Mắt anh ta đột nhiên dựng
lên: “Còn dám ngụy biện nữa à? Đúng là đầu con thỏ không biết lễ độ! Nhìn tôi
này…”
Hả? Đầu con thỏ? Anh ta nói gì thế? Thôi chết rồi! Sao lại để người ta
đặt cho mình cái ngoại hiệu khó nghe đến thế?
Anh ta vừa muốn nắm lấy tôi,
đột nhiên, trong ống nghe vang lên âm thanh rất ồn: “A Dạ! A Dạ! Sao không nói
chuyện? Đồ ngốc này không phải bị người ta đem bán đi rồi chứ ? Tớ chỉ nói chơi
thôi!... A… Dạ!...”
“Không cần gọi nữa!” Anh chàng này hầm hầm hét vào ống
nghe.
Đột nhiên, anh ta quay đầu nheo mắt nhìn tôi đang lúng túng, rồi chẳng
hề nương tay, nắm chặt lấy cánh tay tôi kéo đến bên điện thoại.
“Chú ơi chú!
Chú làm gì thế?”
“Cho cô một cơ hội! Mau nói địa chỉ ở đây nhanh lên! Nói
không rõ ràng tôi sẽ không tha cho cô!”
Ngất đi… Có nhầm không vậy? Tự mình
không biết đường thì ngoan ngoãn mà học hỏi! Có đâu lại hung tợn như thế?
“Ui
da! Xin chú nhẹ tay chút đi! Để tôi nói là xong thôi chứ gì!”
Tôi quả thực
xui xẻo, mới sáng sớm đã không thuận lợi như thế, đặc biệt là gặp phải anh chàng
đáng ghét này, thật là thảm quá! Quay vẻ mặt thê thảm sang ống nghe, tôi hét
vào: “Này! Ông chú kia nghe rõ này! Ông chú này đang ở…”
Tôi ba la bô lô nói
địa chỉ qua một lượt, nghĩ rằng, cái tên Người Dơi này dù sao cũng nên cảm ơn
mình một chút chứ! Ai ngờ anh ta “cạch” một tiếng gác điện thoại xuống, ngay cả
nhìn tôi cũng không thèm, xăm xăm chui tọt vào trong xe.
Hừ! Đúng là chẳng có
lễ phép gì cả! Hung dữ cái gì? Dọa nạt cái gì? Tôi nguyền rủa anh lạc đường cả
đời luôn! Thôi bỏ đi, loại người này tốt nhất không thèm để ý đến (mẹ nói là gặp
phải loại người không đáng tin thì nên tránh xa một chút). Tôi còn phải nhanh
chóng tìm A Mộc đến cứu mạng nữa chứ, nếu không hôm nay sẽ bị phạt mất.
Tôi
vội vàng gọi điện thoại cho A Mộc: “A Mộc à? Không xong rồi! Không xong rồi! Mẹ
tớ không có ở nhà! Tớ bỏ tiền và chìa khóa trong nhà rồi, giờ chẳng có tiền đi
học nữa! Mau đến cứu tớ với… Cái gì? Cậu hôm nay trực nhật à? Đã đến trường rồi?
Ừa… thôi được rồi! Để tớ tự mình nghĩ cách… Bái bai, A Mộc…”
Ừ, thật là xui
xẻo! Đi học trễ nữa rồi, đành vậy thôi, xem ra chỉ còn cách chạy bộ! Trễ ít phút
sẽ bị phạt ít một phút! Đừng do dự nữa, chạy đi nào!
Phù phù! Tôi bắt đầu ôm
cặp chạy trối chết về trường học! Đương nhiên rồi! Lúc sắp đi, tôi không quên
liếc qua chiếc xe đó! Hừ! Anh ta thật đáng ghét, chẳng thèm nhìn mình! Chẳng lẽ
tôi quả thực tệ lắm sao? Đồ trời đánh đáng ghét!
Chạy chạy chạy… Chạy được
mười phút rồi, hai cái chân sắp gãy ra rồi, trường vẫn còn xa…
Tội nghiệp cho
mình quá. Thời tiết tốt thế này, tôi lại là một cô nữ sinh lương thiện, rốt cuộc
lại phải chịu cảnh này? Nếu bây giờ có một hoàng tử cưỡi ngựa trắng (chỉ sợ lại
là lừa trắng) đột nhiên xuất hiện, ra tay “anh hùng cứu mĩ nhân” mang tôi đi
theo thì tốt biết mấy?
Tôi còn đang suy nghĩ vớ vẩn thì lúc đó, một chiếc xe
hơi xinh đẹp lướt qua bên người tôi. Ủa? Không phải là chiếc xe của anh chàng
xấu xí đó sao? Sao thế? Cái người gọi là Thiên Xuyên gì gì đó đã đến đón anh ta
rồi sao?
Thật là quá đáng! Anh ta cùng đường với mình mà chẳng thèm chở mình
đi một đoạn! Một chút lòng cảm ơn cũng không có nữa! Thật là hết thuốc chữa!...
Tôi đến trường lúc gần hết tiết một. Phù… Thở nặng nhọc, tôi chạy lên cầu thang
vào lớp, vừa đúng lúc đụng ngã thầy chủ nhiệm khả kính của chúng tôi. Ôi! Trên
thế gian này cũng còn có người xui xẻo hơn tôi sao?
“Học trò Dương Hạ Chí!
Đây là em cố ý báo thù phải không? Thật là đáng ghét!” Thầy chủ nhiệm vừa ôm
sườn vừa như hung thần ám sát nhìn về phía tôi.
Hả? Báo thù? Tôi thực muốn
khóc: “Thầy chủ nhiệm Thượng Quan! Không phải thế đâu! Là hiểu nhầm
thôi!”
“Không cần chối cãi nữa! Em thật là một học sinh ương bướng! Lần này
phạt em… phạt em… thật đáng ghét! Tất cả những hình phạt đều phạt em hết rồi!
Thực chẳng còn biết phạt em cái gì nữa bây giờ!”
Tôi đỏ mặt cúi đầu xuống,
trong lòng thầm cầu xin: Đã phạt hết rồi thì không cần phạt nữa, hờ hờ, em thực
sự biết lỗi rồi mà…
“Thôi được rồi! Buổi trưa em đi lau cho thật sạch chiếc
đồng hồ lớn trong đại sảnh! Nếu không thì gọi mẹ em đến thêm lần nữa! Có nghe
chưa?”
“Hả? Ờ… Dạ…” Tôi trả lời trong nước mắt.
Trời ơi, chiếc đồng hồ để
bàn lớn này vừa đủ cao gấp đôi mình, hơn nữa hình như là từ hồi mình đi học ở
trường này đến giờ chưa có ai lau chùi nó bao giờ. Đây… đây chẳng phải là muốn
lấy mạng của mình sao? Thật là thê thảm…
TRONG PHÒNG HỌC
Cả tiết học,
tôi dùng bút chì chống hai mi mắt lên, nếu không t