
m túc của cậu thì gật đầu cười đáp: "Được."
Cùng Tô Tiện nói chuyện suốt dọc đường, khi về đến nhà, tâm tình của bạn học Ôn Viễn đã tốt hơn không ít. Chỉ là sau khi chào hỏi bác gác cổng vừa
vào đến cửa cô liền nhìn thấy một xe ô tô vô cùng quen mắt đỗ trước cửa
nhà, tâm tình vừa tốt lên lập tức xìu xuống.
Ôn Hành Chi, cũng chính là chú út đã trở lại.
Kể từ sau khi ở núi Tước Lĩnh trở về, cũng đã hai tháng không nhìn thấy
anh. Lễ mừng năm mới anh không trở lại đó cũng là chuyện rất bình
thường, Ôn Viễn cũng đã sớm quen rồi. Hồi học lớp mười một, buổi tối cô
còn có thêm hai môn tự học, khi về đến nhà là đã kiệt sức, nằm trên
giường liền ngủ mất, cho dù anh có về cô cũng không biết. Nhưng không
ngờ vào lúc này anh lại về nhà, Ôn Viễn quả thật rất muốn khóc.
Kết quả là, khi Ôn Hành Chi nhìn thấy cô chính là nhìn thấy một bộ mặt như đưa đám cùng cái miệng đang mím chặt lại.
"Chú út." Gãi gãi đầu, Ôn Viễn đến trước mặt anh chào hỏi.
Ôn Hành Chi trầm ngâm nhìn cô, nói: "Ôn Viễn, không phải tôi nợ tiền cháu đấy chứ?"
Ôn Viễn không hiểu nhìn anh, chớp chớp mắt đáp:”Không có ạ!" Có thể cũng ý thức được vẻ mặt của mình mang quá nhiều oán niệm mới để cho anh hỏi
như thế nên bạn học Ôn Viễn liền vội vàng nói sang chuyện khác: “Sao chú không vào nhà, ở trong sân rất lạnh."
"Ở chỗ này hóng mát một
chút." Ôn Hành Chi nhíu mày nhìn chồng sách cô đang ôm trong tay, cầm
lên một quyển, hỏi: “Gần đây học tập như thế nào?"
Bạn học Ôn
Viễn buồn buồn rầm rì nhưng không có trả lời. Mà Ôn tiên sinh cũng không cần cô phải nói nữa, bởi vì phiếu điểm của cô được kẹp trong quyển sách mà anh đang cầm ở trên tay.
Ôn Hành Chi vân vê tờ giấy mỏng,
nghiêm túc nhìn một lát. Một hồi lâu, mới nói ra một câu: "Không đơn
giản." Anh nhìn Ôn Viễn nhíu mày nói: “Mấy ngày nữa có thể lại phải đến
chỗ của cô Phương rồi."
Bộ mặt như đưa đám lại xuất hiện, Ôn Viễn to gan phản bác: “Cháu không sợ, cháu thấy mỗi lần hai người đều chuyện trò với nhau vui vẻ đấy chứ."
Nói xong, liền bị Ôn Hành Chi liếc mắt nhìn một cái. Bạn học Ôn Viễn lập tức hụt hơi ba phần, co rụt cổ
lại, đầu bị Ôn Hành Chi cầm cuốn sách gõ lên: “Không cần phải lấy lý do
đó đâu, cháu cho rằng tôi thích loại chuyện như thế này xảy ra liên tục
hay sao?"
Ôn Viễn hoàn toàn không sợ hãi, ủy khuất rầm rì một tiếng, đề tài này vì vậy chấm dứt tại đó.
Cô ôm một chồng sách lớn trở về, cánh tay gầy yếu hình như không còn sức.
Ôn Hành Chi đưa tay nhận lấy mang vào phòng cho cô. Chiều thứ sáu nào
Kiều Vũ Phân cũng đến thẩm mỹ viện, nên chỉ có bà Thành ra đón bọn họ.
Bà Thành thấy Ôn Hành Chi liền hỏi: “Có phải chuẩn bị đi rồi hay không? Chờ một chút đi, ông cụ Ôn sắp tiếp khách xong rồi."
Thì ra là trong nhà còn có khách, Ôn Viễn chớp mắt mấy cái, khéo léo đứng ở một bên.
"Không cần đâu." Ôn Hành Chi liền nói.
Mặt của bà Thành có chút sốt suột. Ai đời hai cha con gặp nhau cứ như lãnh
đạo tiếp kiến thuộc hạ vậy. Trong nhà có khách là một chuyện, mấu chốt
là ông cụ đang tức giận. Chần chừ chốc lát, bà Thành nói: “Hành Chi,
cháu đừng chê ta nhiều chuyện, ta hỏi cháu một chút nhé, cháu thật không thích con gái của nhà lão Tần sao?"
Nghe nhắc tới Tần Chiêu, lỗ
tai của Ôn Viễn lập tức vểnh lên, ai ngờ ánh mắt Ôn Hành Chi lại quét
tới nên Ôn Viễn lập tức ôm đầu xoay người, đi đến bên cạnh ghế sofa cầm
một quyển sách lên làm bộ đang đọc.
Dời đi tầm mắt, Ôn Hành Chi
cười cười với bà Thành: “Dì đừng quá lo lắng, không phải là không xem
trọng, cháu cũng đã biết Tần Chiêu từ lâu, nếu cảm thấy thích hợp đã sớm ở cùng một chỗ rồi."
Thấy bà Thành còn muốn khuyên, Ôn Hành Chi
nói thẳng: “Đợi lát nữa ông cụ xuống, dì thay cháu nói một tiếng, đã
khiến ông cụ vất vả rồi, nhưng loại chuyện này thuận theo tự nhiên thì
tốt hơn."
Bà Thành nghe xong liền cảm thấy nhức đầu: “Cháu đúng là không khí khiến ông cụ tức giận."
"Cho nên mới nhờ dì truyền đạt lại." Ôn Hành Chi cười nói.
Thấy không khuyên nổi, bà Thành chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng, xoay người đi.
Ôn Hành Chi đứng ở đó một lát, rồi sau đó lặng lẽ xoay người đi ra khỏi
cửa phòng khách. Còn chưa đi mấy bước, nghe thấy có một giọng nói cố ý
đè thấp đang gọi anh, quay người lại, thấy Ôn Viễn đang leo cửa sổ. Nhà
của nhà họ Ôn là kiểu nhà cũ, cửa sổ mở dưới lên trên, Ôn Viễn vừa dùng
cánh tay bám vào cửa sổ, bụi rơi xuống mũi cũng không thèm lau, giương
đôi mắt to nhìn anh.
Ôn Hành Chi nhìn dáng vẻ này của cô, không khỏi mỉm cười, đi tới thay cô kéo cửa sổ lên, nói: "Thế nào?"
Vốn có thân hình thon gầy, tuấn tú, hơn nữa phía ngoài có kê một cái bàn
nhất thời khiến Ôn Hành Chi cao hơn rất nhiều. Ôn Viễn ngước lên nhìn
anh nói: “Chú út, chú và cô Tần Chiêu không ở cùng một chỗ sao?"
"Là ai nói hai người chúng ta cần phải ở chung một chỗ?"
Ý nghĩa là chưa? ! Ôn Viễn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cháu c