Duck hunt
Câu Chuyện Về Em

Câu Chuyện Về Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326123

Bình chọn: 7.5.00/10/612 lượt.

nhanh không chậm đi theo tiết tấu của bài hát.

Dần dần, Ôn Viễn cũng cảm nhận được một loại cảm giác mê muội. Không giống
với lúc say rượu, loại Waltz này lúc xoay tròn mang tới một cảm giác
không thể diễn tả được, chỉ cảm thấy tất cả xung quanh mình đều trở nên
mơ hồ. Các vì sao ở chân trời càng trở nên xa vời vợi, muốn đưa tay ra
bắt lại phát hiện tay của mình đang bị anh nắm chặt, một tay khác lại
đang đặt lên trên bả vai của anh, thế nào cũng không chuyển động được.

Chuyện gì đã xảy ra? Ôn Viễn chớp mắt nhìn gương mặt đối diện càng ngày càng
mơ hồ, vô thức chuyển động theo anh. Một khúc cuối cùng, phảng phất như
rơi vào giữa không trung, không có một chút cảm giác thực tế nào.

Cô cứ sững sờ nhìn Ôn Hành Chi như vậy, tất cả xúc cảm đều do cánh tay
đang đặt ở bên hông cô mang tới. Trừ cái đó ra, không còn cái gì khác.

Không đúng, cái này không chân thật. Cái này không chân thật.....

Lúc này Ôn Hành Chi cũng cúi đầu nhìn Ôn Viễn, thấy ánh mắt của cô hiện lên trạng thái đờ đẫn, ngay cả chớp mắt cũng không. Anh nhíu nhíu mày, vừa
muốn buông tay cô ra thì Ôn Viễn đã vùi đầu vào trong ngực của anh rồi
nhanh chóng níu lấy cổ áo của anh, nhón chân lên, không nói hai lời cắn
lên môi dưới.....của anh.

Đột nhiên bị tập kích khiến Ôn Hành Chi sững sờ, muốn vươn tay ra đỡ lấy người của Ôn Viễn. Chỉ chốc lát sau,
anh đang định muốn tiến thêm một bước thì bạn học Ôn Viễn đầu sỏ gây
chuyện lại buông tay ra.

Ôn Viễn đứng tại chỗ, lấy hai tay che
mặt, cố gắng mở to hai mắt muốn nhìn rõ người trước mặt. Lúc này Ôn Hành Chi đã xác định nha đầu này bị men rượu phát tác, qua ánh lửa anh thấy
hai gò má của cô hồng rực lên, hai mắt phát sáng giống như hai ánh sao ở chân trời.

"Đứng ngay ngắn, không được lộn xộn."

Anh đưa
tay ra đỡ Ôn Viễn, nhưng không thấy cô có bất kỳ động tác gì, nhìn anh
chằm chằm, cuối cùng than thở: "Có phải chút út hay không? Không đúng,
anh không phải, không phải là....."

Giống như là tự thôi miên
mình vậy, lặp lại câu anh không phải rất nhiều lần, rồi sau đó bạn học
Ôn Viễn rốt cuộc cũng..... hôn mê bất tỉnh!



Đối với Ôn Viễn, những thứ có liên quan đến rượu đều bị Kiều Vũ Phân không
cho phép động vào. Vì vậy Ôn Viễn có tửu lượng thật sự kém hay nói đúng
hơn là không uống được rượu. Nhưng bàn về tửu lượng thì mỗi người mỗi
khác không ai giống ai cả.

Ôn Viễn là bị đau mà tỉnh lại. Nhức
đầu, đầu đau như búa bổ, giống như đang tiến hành một cuộc đấu sức vậy.
Cô chớp chớp mắt, cho đến lúc thật sự đau không nhịn được nữa mới ngồi
dậy bắt đầu bóp đầu. Nhẹ nhàng xoa bóp một lát, cô xuống giường rửa mặt, mơ hồ đánh răng xong, lúc ngẩng đầu chuẩn bị rửa mặt thì lập tức ngây
ngẩn cả người.

Mái tóc vốn mềm mại óng ả giờ phút này giống y như là tổ quạ, vành mắt cũng phiếm hồng. Còn có cái trán của cô nữa, mới có một ngày mà lại nổi lên hai hột mụn! Ôn Viễn bị hình ảnh trong gương
của mình dọa sợ hết hồn, mãnh liệt xoa mặt nghĩ lại xem chuyện này đã
xảy ra.

Trong đầu loạn tùm lum, còn chưa kịp hiểu rõ ràng bỗng
nhiên có người gõ cửa phòng của cô, là giọng của Ôn Kỳ: "Ôn Viễn, mở
cửa!"

Ôn Viễn bị anh gọi sợ hết hồn, lau mặt thật nhanh, vừa vuốt vuốt tóc vừa mở cửa cho Ôn Kỳ.

Ôn Kỳ mặc một bộ đồ thể thao đơn giản đứng ở ngoài cửa, kiểu tóc thời gian trước mới cắt bị Ôn Viễn cười nhạo suốt mấy ngày cũng đã được xử lý gọn gàng. Anh đứng đó mang theo một khí thế bức người nhưng mà sắc mặt hơi
khó coi.

Ôn Viễn nhìn sắc mặt âm trầm kia không nhịn được rụt cổ. Ôn Kỳ hừ một tiếng, lắc mình đi vào, ném cái áo mang cho cô vào trong
phòng.

"Anh làm sao vậy?" Ôn Viễn đá anh.

Ôn Kỳ nhìn cô
cắn răng nghiến lợi nói: "Có đủ năng lực rồi đúng không, hơi không để ý
đến em thì em lập tức gây chuyện, không biết uống rượu thì đừng có
uống..., nếu gây ra chuyện gì thì khi trở về anh biết ăn nói thế nào? !"

Ôn Viễn mím môi trừng anh, vào lúc này mới ra dáng một người anh tốt, lúc
anh bỏ lại cô thì sao không lo lắng cô có chuyện gì đi.

"Ai biết được rượu kia lại nặng như vậy, uống một chén đã say rồi." Cô liền than thở.

"Thôi đi." Ôn Kỳ không cảm kích chút nào: “Em uống rượu gì mà chẳng như nhau!"

Bị vạch trần, Ôn Viễn không thể làm gì khác hơn là trợn mắt lên nhìn anh.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ thật lâu, Ôn Viễn chợt nhớ tới cái gì
liền hỏi: "Tối hôm qua em uống rượu say gây sự?"

Ôn Kỳ nghiêng đầu nhìn cô: “Em nói xem, tay khác gì móng vuốt của mèo, gặp ai thì cào người đó."

Ôn Viễn lớn như vậy cũng rất ít khi say rượu, càng không biết sau khi say
rượu mình sẽ thành cái dạng này, mặt cô đỏ lên: “Anh đừng có lừa em, em
cào anh sao? Em cào vào chỗ nào chứ?"

Nói xong đi lên vạch áo
khoác của anh ra, Ôn Kỳ dĩ nhiên không thể để cho cô được như ý, lặp lại chiêu cũ nhấc cổ áo lôi cô vào phòng vệ sinh, “Mười phút, mau đi chải
lại cái đầu nấm của em đi."

Đêm qua núi Tước Lĩnh lại có một trận tuyết r