Old school Easter eggs.
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327412

Bình chọn: 10.00/10/741 lượt.

hình này tiếp tục duy trì thì chẳng mấy chốc chúng ta có thể
xây dựng được xưởng mới”.

Mặc Trì gật đầu, đột nhiên anh bắt được một điểm đáng nghi: “Tiểu Điền, cô không biết tiếng Anh, làm thế nào
liên hệ được với đối tác bên Mỹ?”

Tiểu Điền luống cuống giải thích: “À, cô Tư là đại diện nghiệp vụ mới của công ty, cô ấy biết tiếng Anh”.

Tiểu Điền từng nói với Mặc Trì, đại diện nghiệp vụ mới của công ty rất tháo
vát và nhanh nhẹn. Mặc Trì ở bệnh viện suốt nên chưa có cơ hội gặp gỡ
nhân viên mới. Lần này, anh rất muốn được gặp gỡ người đã cùng Tiểu Điền tạo nên kỳ tích cho công ty.

“Tiểu Điền”, Mặc Trì nói: “Bao giờ
có thời gian hãy sắp xếp cho đại diện nghiệp vụ mới của công ty tới đây
gặp tôi. Tôi biết hẹn gặp người ta ở bệnh viên là rất bất lịch sự, nhưng tình hình hiện nay của tôi rất khó ngày một ngày hai có thể ra viện”.

Tiểu Điền đỏ mặt: “Bọn em vẫn còn chưa xác định ngày tháng”.

Mặc Trì cười nói: “Người tôi nói là cô đại diện nghiệp vụ biết tiếng Anh cơ”.

Tiểu Điền nói: “Chị ấy á? Chị ấy sẽ không đến đâu!”

“Tại sao?” Mặc Trì không hài lòng, ánh mắt bất ngờ sáng rực lên khiến Tiểu Điền sợ hết hồn.

“Chị ấy rất bận nên không có thời gian”. Trong lúc hoảng loạn, Tiểu Điền bịa ra một lí do nghe vô cùng hoang đường.

Quả nhiên Mặc Trì thật sự nổi giận. Anh ho hắng kịch liệt. Tiểu Điền sợ
hãi, muốn giúp ông chủ xoa lưng cho thông khí nhưng lại không dám. Nhìn
thấy Mặc Trì ho mỗi lúc một khổ sỡ, cô chỉ biết đi tìm bác sĩ giúp đỡ.

Bác sĩ phê bình Tiểu Điền một trận: “Phổi của bệnh nhân còn rất yếu, không được để anh ấy chịu kích động tâm lí”.

Tiểu Điền ân hận không dám ngẩng đầu lên. Hai mắt cô cứ nhìn chằm chằm xuống chân, đứng nghiêm bên giường Mặc Trì. Cô đang tự phạt mình đứng kiểm
điểm chăng.

Mặc Trì thở dài một hơi: “Tôi là ông chủ, ngày mai hoặc là cô cùng người ta đến, hoặc là cô không bao giờ phải đến nữa”.

Tiểu Điền như muốn phát khóc đến nơi, làm sao cô dám nói không chứ.

Tháng Bảy là mùa nóng, nên dù phòng bệnh đã mở toang cửa sổ nhưng vẫn có chút nồm ẩm. Toàn thân Mặc Trì mềm nhũn không chút sức lực. Anh nằm dựa lưng vào thành giường, tay mân mê đôi búp bê Trung Hoa. Đây đã là sản phẩm
của lô hàng thứ hai. Lô hàng đầu tiên được tiêu thụ rất mạnh ở Mỹ. Đôi
búp bê này là kết tinh thiết kế của anh và Tư Tồn, nhưng ý tưởng và tình cảm của họ lại xuất phát từ một đôi búp bê khác. Đó là một đôi búp bê
hôn lễ của Nga. Con búp bê gái là quà Tịnh Nhiên tặng họ trong ngày
cưới, còn búp bê trai là sau này, Mặc Trì muốn lấy lòng Tư Tồn nên đã
mua về cho cô. Sáu năm trước, Tư Tồn rời xa Trung Hoa đã mang theo con
búp bê trai, để lại con búp bê gái. Mặc Trì biết, thứ Tư Tồn mang đi là
nỗi nhung nhớ dành cho anh, còn thứ cô lưu lại là trái tim chỉ yêu mình
anh mà thôi. Còn lần này, cô đã mang cả đôi búp bê đi mất. Cô mang đi
tình yêu của anh hay là ôm theo nỗi uất ức vô tận bỏ đi?

Tư Tồn
đã khôi phục lại cuộc sông bình thường ở Mỹ chưa? Một lần nữa, chính anh lại là người ép cô ra đi. Anh cho rằng mình đã quyết định hi sinh thì
nên chấp nhận một hiện thực là Tư Tồn không còn ở đây nữa. Nhưng sự ra
đi của cô đã mang theo cả trái tim anh. Anh nỗ lực phối hợp điều trị với bác sĩ với mong muốn sau khi hoàn toàn bình phục, anh có thể tìm kiếm
cô. Anh nỗ lực làm việc với động lực duy nhất là trả hết nợ nần. Tương
lai của Tư Chi Thanh sẽ ra sao, anh hoàn toàn không có kế hoạch gì hết.
Nhưng cuộc sống không có Tư Tồn thì anh không thể nào châ'p nhận nổi. Có lẽ, do quá nhớ nhung cô nên ngày hôm qua, trong đầu anh đã hiện lên một ý tưởng rất phi thực tế. Không, không nên gọi nó là ý tưởng mà nên coi
nó là khát khao...

Trong phòng bệnh vừa nóng vừa nồm, nhưng do
sức khỏe của Mặc Trì suy nhược nên không thể bật quạt hay mở điều hòa.
Anh mê man ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, anh trở về những ngày tháng mới
ngoài hai mươi. Anh trở thành người có đủ hai chân, cùng Tư Tồn tay
trong tay dạo chơi bên bờ biển. Gió biển thổi tung suôi tóc mềm mượt của Tư Tồn. Anh hạnh phúc nhìn cô mỉm cười, hai người ôm lấy nhau trong ánh chiều tà đỏ rực...

Lúc này, cơn gió từ trong mộng dường như đang thật sự thổi đến hiện thực. Mặc Trì cảm nhận được luồng gió mát nhè
nhẹ, dìu dịu, lướt qua mặt anh, mang đi mọi nỗi buồn phiền, khiến anh
cảm thấy thư thái như đang nằm trên mây. Mặc Trì không nỡ mở mắt ra, chỉ nở một nụ cười. Nếu giấc mơ không thể trở thành hiện thực thì ít nhất
trong mơ, anh cũng được toại nguyện.

Bên tai anh truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ. Tiếp sau đó, y tá gọi anh: “Mặc Trì, đến giờ truyền dịch rồi”.

Mặc Trì lắc đầu, không muốn mở mắt.

Y tá đang bận rộn truyền nước cho anh nhưng anh lại nhìn thấy một bóng
hình đáng ra không thể xuất hiện khiến tim anh như muốn nhảy ra khỏi
lồng ngực. Tư Tồn đang đứng bên giường anh.

Cô cầm một chiếc quạt lớn và ngồi bên giường anh phe phẩy. Làn gió nhè nhẹ, dễ chịu lúc nãy
tỏa ra từ chiếc quạt đó. Tiểu