
g Đức Phát đều là hàng xóm quen biết nên anh
bảo vệ kho hàng này mới dễ dàng nhẹ dạ.
Mặc Trì nhớ ra rồi. Anh
nói: “Mấy hôm trước Trương “phát tài” đến vay tiền tôi. Lúc đó anh ta
lên cơn đóí thuốc nên bị tôi gọi người của Cục Cai nghiện tới đưa đi”.
Mặc Trì còn nhớ ánh mắt đầy căm phẫn của Trương “phát tài” lúc bị giải
đi.
“Do đó hắn ta mới ôm hận trong lòng, vừa ra khỏi Cục Cai
nghiện đã đốt lửa thiêu cháy công xưởng của anh”. Đồng chí dân phòng kết luận: “Đây là một vụ cố ý phóng hỏa”.
Mấy ngày sau, công ty bảo
hiểm cũng tới điều tra vấn đề y hệt. Mặc Trì lại trình bày thêm lượt
nữa. Công ty của anh có mua bảo hiểm nhưng nếu hỏa hoạn do có người cố’
tình phóng hỏa thì sẽ không nằm trong phạm vi bồi thường.
Mặc Trì nghe thấy kết quả này chỉ khẽ mỉm cười. Tư Tồn bị hụ cười của anh làm
sởn gai gốc. “Mặc Trì, đừng lo lắng, có em ỡ đây mà”.
Mặc Trì
quay đầu đi. Từ ngày hôm đó, anh đối xử vô cùng lạnh nhạt với Tư Tồn. Cô nói chuyện với anh, anh không đáp lại; cô cho anh ăn cơm, anh không
buồn ăn. Tối đến, khi cô ngồi trước đầu giường anh thì anh bảo y tá mời
cô ra ngoài.
Tư Tồn cảm thấy uất ức tới phát khóc. Vở tuồng này mười năm trước anh đã từng diễn rồi, có gì mà giỏi giang chứ?
Cô quyết định chuyển ra khỏi chung cư, thu dọn hành lí và mua vé máy bay.
Cô còn nhờ y tá thông báo với Mặc Trì rằng cô đã về Mỹ rồi.
Lúc y tá thông báo tin này với Mặc Trì, anh chỉ khẽ gật đầu. Nhưng trái tim anh thắt lại, cho tới tận khi rỉ máu.
Rốt cuộc cô cũng ra đi. Nước Mỹ rộng lớn và giàu có, cô có sản nghiệp bề
thế của gia tộc, lại có anh chàng Cruise vừa nhiệt tình vừa thô lỗ nhưng tráng kiện khỏe mạnh bên cạnh.
Y tá chuyển cho Mặc Trì một bọc
giấy, đó là những lá thư năm xưa Tư Tồn viết cho anh. Lúc Mặc Trì vừa
tỉnh dậy, Tư Tồn sọ’ anh không chịu nổi kích động nên không dám cho anh
xem. Bây giờ cô đi rồi, nên đã nhờ y tá chuyển tới tay Mặc Trì.
“Cô ấy nói, đây vốn là những thứ thuộc về anh”, cô y tá chuyển lời cho Mặc Trì.
Mặc Trì nâng niu cầm từng bức thư lên đọc. Anh không nỡ một lần đọc hết tất cả nên mỗi lần bóc một bức thư, anh đều đọc đi đọc lại mất mấy ngày.
Trong cả khu phòng bệnh, anh là bệnh nhấn nghe lời bác sĩ nhất. Để tiêu
trừ chứng viêm, hồi phục lại chức năng của phổi, ngày nào anh cũng phải
trị liệu bằng khí hơi, anh đau tới mức phải nằm trên giường mà toàn thân run lẩy bẩy. Ngày nào anh cũng phải truyền vào người rất nhiều thuốc
dịch. Do phẫu thuật cắt chân năm xưa nên hệ thốhg tuần hoàn máu toàn cơ
thể của anh không tốt. Hai tay, hai chân, da đầu đều bị những mũi kim
châm cho tái xanh. Cô y tá nhìn thấy vậy, nhiều lúc cũng không nỡ châm
kim. Anh cười nói với cô: “Cô cứ châm đi, tôi quen rồi nên có châm vào
đâu cũng không đau đâu”. Thật ra, dù y tá châm vào chỗ nào anh cũng cảm
thấy đau muốh chết.
Ban đêm, anh đau đớn không ngủ nổi nên nhờ y
tá kiếm cho mình một ngọn đèn bàn rồi đọc đi đọc lại thư của Tư Tồn dưới ánh đèn yếu ớt đó. Từng câu từng chữ trong thư chứa đựng nỗi mong nhớ,
ấm ức của cô. Tình yêu của Tư Tồn trở thành động lực giúp Mặc Trì điều
trị. Anh cảm thấy hối hận vì đã nông nổi xua đuổi Tư Tồn đi nhưng sau đó anh lại thầm mừng vì Tư Tồn đã quay lại nước Mỹ rộng lớn. Từ tận đáy
lòng, anh nguyện cầu cho cô được hạnh phúc.
Lưu tổng của Công ty
Viễn Đông lại tới thăm anh. Mặc Trì đã trả một phần tiền phạt vi phạm
hợp đồng nhưng phần còn lại tạm thời anh cũng không có cách trả được.
Anh nói: “Xin lỗi, vì tôi mà làm liên lụy đến anh”.
Lưu tổng xua
tay: “Ai mà chẳng có lúc không may...” Qua lần hỏa hoạn này, nhiều người mới biết chân trái của Mặc Trì là chân giả. Ngoài phần thương xót thì
phần nhiều người ta đều cảm phục trước tinh thần vượt qua khó khăn của
anh. Lưu tổng nói: “Cậu em quả nhiên không phải là người tầm thường, chỉ cần sức khỏe hồi phục lại, chắc chắn sẽ có một ngày đông sơn tái khởi.
Đợi tới lúc đó, anh lại tìm cậu hợp tác”.
Lưu tổng lần này đến
Thẩm Quyến công tác nên chỉ dành ra được hai mươi phút ghé thăm Mặc Trì. Mặc Trì nói, anh sẽ nghĩ cách trả nốt số tiền phạt vi phạm hợp đồng nên mong Lưu tổng rộng lượng. Lưu tổng lại thở dài: “Cậu vẫn đang nằm ở đây thì còn có cách gì được nữa?”
Mặc Trì chăm chăm nhìn Lưu tổng
rời khỏi phòng bệnh. Lần này, anh bị thương quá nặng nên không thể nào
xuống giường được. Bác sĩ nói với anh, do anh nằm trên giường quá lâu,
hơn nữa chân phải của anh lại bị bệnh khớp và gai xương nên có lẽ từ nay về sau anh sẽ không thể đeo chân giả được nữa. Sau này, rất có thể anh
sẽ phải ngồi xe lăn.
Trái tim Mặc Trì bỗng cảm thấy lạnh buốt.
Anh đã phấn đấu bao nhiêu năm nay nhưng cuối cùng lại trở về điểm xuất
phát. Chỉ có điều, ngày đó anh còn ít tuổi, bên cạnh có vợ yêu bầu bạn.
Còn bây giờ, ngoài một cơ thể bệnh tật và tiền đồ bấp bênh, anh thật sự
không còn gì cả.
Anh hồi phục rất chậm, phần phổi nhiễm trùng lại tái phát nên anh được chuyển tới Phòng Cấp cứu ngay trong đêm. Tuy anh
đã qua kh