
ữa thì chính anh cũng không thể tha thứ được cho mình.
Trong
phòng anh có một đôi nạng gỗ, vì bác sĩ cho phép anh được đi lại trong
phạm vi nhỏ, chỉ là không được phép rời khỏi bệnh viện. Mặc Trì không
thèm để tâm tới lời nói của bác sĩ. Anh đi tìm dép lê, chống nạng, tránh đi qua phòng của bác sĩ trực ban rồi chầm chậm xuống tầng, rời khỏi
bệnh viện.
Lúc tới cổng bệnh viện, anh đã mệt tối mức mồ hôi đầm
đìa, may là bên đường đỗ rất nhiều taxi. Anh gọi một chiếc rồi nói với
tài xế: “Hãy đưa tôi tới Tư Chi Thanh”. Tài xế liền đáp lại: “Bây giờ
làm gì còn Tư Chi Thanh nữa, cháy hết rồi còn đâu”.
Lồng ngực Mặc Trì đau nhói. Anh luôn coi tiền bạc là vật ngoài thân, nhưng suy cho
cùng Tư Chi Thanh vẫn là tâm huyết bao năm qua của anh. Xe chạy nhanh về phía trước, chỉ qua một lần rẽ là nhìn thấy công xưởng. Làm sao anh có
thể nhận ra đây là công xưởng Tư Chi Thanh cuồn cuộn sức sống ngày nào.7 Giờ đây nơi đó chỉ ỉà một đống đổ nát.
Nhưng ngay sau đó, Mặc
Trì lại cười. Ngay bên cạnh đống đổ nát anh nhìn thấy một cánh cửa, bên
ngoài có treo biển: Công ty trách nhiệm hữu hạn mĩ nghệ Tư Chi Thanh.
Văn phòng mới vô cùng rộng rãi, khoáng đạt để đón tiếp quan khách từ
khắp nơi tới bàn chuyện làm ăn.
Mặc Trì chầm chậm dịch chuyển cây nạng và đi vào cửa. Tiểu Điền vội chạy ra đón anh: “Ông chủ, sao anh
lại đến đây? Bác sĩ có biết không?” Cồ dìu anh vào trong, để anh ngồi
lên sô pha, sau đó luống cuống tắt hết quạt trong phòng. Cô rót nước cho anh rồi lai kiếm một chiếc quạt tay, giúp anh quạt mát.
Mặc Trì
ngăn cô lại: “Không cần để ý đến tôi. Tôi chỉ ngồi đây một lúc thôi”.
Anh quan sát bốn phía của văn phòng. Nơi đây chỉ có hai chiếc bàn làm
việc đối diện nhau, hai chiếc ghế, một két sắt, một bộ sô pha và một bàn trà. Nhưng trên bàn làm việc, thiết bị được lắp đặt đầy đủ: điện thoại, máy fax, giá đựng văn kiện...
Tư Tồn cùng Tiểu Điền thật sự có khả năng quản lý công ty đâu ra đấy. Mặc Trì làm bộ lơ đãng hỏi: “Tư Tồn đâu rồi?”
Tiểu Điền đang uống nước, nghe Mặc Trì hỏi đến Tư Tồn thì suýt nữa sặc: “Chị Tư Tồn về Mỹ rồi”.
Lòng Mặc Trì trầm xuống. Ban sáng cô còn bảo gốc rễ của cô ở Trung Hoa cơ mà?
Tiểu Điền lại nói tiếp: “Công ty của chị Tư Tồn ở bên Mỹ có việc gấp. Lúc
sáng chị ấy đến là để thăm anh trước khi đi”. Tiểu Điền học theo khẩu
khí của Mặc Trì, xem ra cô bênh Tư Tồn chằm chặp. Bao giờ cô ấy về?” Mặc Trì không nén nổi liền hỏi thêm một câu, tim anh đập thình thịch.
“Chắc là lâu lắm đấy, nói gì thì nói chị ấy cũng là cổ đông lớn nhất của công ty đó”.
Mặc Trì khẽ gật đầu. Phải rồi, cô ây vẫn còn một thân phận khác. Cô ấy là
con gái của Lý Thiệu Đường, là CEO và cổ động lớn nhất một công ty tầm
cỡ của Mỹ. Chôn chân trong văn phòng làm việc nhỏ bé này, nói gì thì nói cũng thiệt thòi cho cô quá.
Mặc Trì cố nặn ra một nụ cười: “Tiểu Điền, ngày mai tôi xuất viện, tôi sẽ đến cùng làm việc với cô”.
Tiểu Điền kinh hãi kêu lên: “Không được, anh vẫn chưa được xuất viện cơ mà”.
Mặc Trì nói: “Tôi đã có thể xuất viện rồi, chỉ cần hàng ngày tan ca xong
tới bệnh viện truyền dịch ỉà được”. Tiểu Điền nhìn anh, đột nhiên nói
với vẻ khó xử: “Thế cũng được. Chị Tư Tồn đi rồi, nhiều việc thế này
mình em cũng không ôm hết”.
Mặc Trì nói là làm, ngay hôm sau đã
xuất viện. Anh dọn về ở trong phòng chung cư trước kia đã thuê cho Tư
Tồn. Lúc rời đi, Tư Tồn chỉ mang theo một số vật dụng tùy thân còn hoa
và cá vàng vẫn ở lại. Hồi mới thuê nhà, Mặc Trì đã đóng tiền thuê và phí dọn dẹp vệ sinh cho cả năm nên hàng ngày cô giúp việc vẫn đến lau dọn
đều đặn. Anh dọn về đó, ngày ngày ngắm nhìn chậu cây xương rồng và lại
nhớ đến Tư Tồn.
Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, Mặc Trì tới văn phòng làm việc. Anh không dùng tới chân giả nữa. Tiểu Điền sợ anh ngồi không
thoải mái nên đã chèn dưới ghế của anh một lớp nệm rất dày. Cô lại lo
anh nóng nên trải thêm lên ghế một tấm chiếu cói.
Mặc Trì nhanh
chóng hòa nhập với nhịp điệu của công việc. Anh tiếp đón khách hàng,
liên hệ với công xưởng gia công, yêu cầu của anh với châ"t lượng sản
phẩm vô cùng khắt khe. Cuối năm 1987, anh đã hoàn trả được toàn bộ số nợ với Công ty Viễn Đông, ngoài ra còn dôi ra một chút lợi nhuận.
Sau Tết năm 1988, công xưởng mối của Tư Chi Thanh được xây dựng lại trên
nền đất cũ. Trải qua bao khó khăn, cuối cùng Tư Chi Thanh lại tràn trề
sinh lực và bước vào guồng sản xuất mới. Tiếng máy móc lại xinh xịch đêm ngày, công nhân tràn trề khí thế quay lại làm việc.
Hôm đó, sau
khi chủ trì xong một cuộc họp, Mặc Trì liền tới phân xưởng tìm hiểu tiến độ sản xuất. Đến chiều tối, anh cảm thấy hơi mệt, vì thế sau khi rời
công xưởng, một mình anh tới bên bờ biển. Gió lạnh từ biển thổi vào
khiến Mặc Trì ho liên tục nhưng trong lòng anh lại cảm thây thoải mái dễ chịu. Anh nhìn về phía xa nơi đường chân trời giao cắt với biển xanh.
Tư Tồn đang ở bên kia bờ đại dương. Nửa năm nay, cô đã hoàn toàn bặt vô
âm tín. Cô thật sự đã bi