pacman, rainbows, and roller s
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327474

Bình chọn: 8.00/10/747 lượt.

đi. Cô thích nhất đôi bàn tay đầy vết chai của anh nhẹ
nhàng ôn tồn xoa lên mặt cô, cảm giác rát rát đó chạy vào tận sâu trong
tim. Tư Tồn nín thở. Phải rồi, đầu ngón tay Mặc Trì lại vừa vuốt qua
mặt, chầm chậm giúp cô lau đi một giọt nước mắt. Tư Tồn sà đến bên Mặc
Trì, mở to mắt nhìn anh: “Mặc Trì, anh nghe thấy em nói đúng không? Anh
tỉnh rồi phải không?”

Rất lâu sau đó, Tư Tồn mới thấy mí mắt Mặc
Trì khẽ động đậy. Anh hầu như không còn sức lực mở mắt ra, nhưng, anh
thật sự đã tỉnh rồi!

Mặc Trì đã hôn mê hai mươi ngày nay, cuối
cùng anh cũng tỉnh. Bác sĩ nói, đây đúng là một kì tích. Nhưng phổi của
anh vẫn đang tổn thương, phải hết sức cẩn thận.

Sau khi tỉnh dậy, Mặc Trì ngủ không được tốt chút nào, tưởng như hai mươi ngày qua anh đã dùng hết thời gian được ngủ của mình. Anh mất ngủ cả ngày lẫn đêm, đã
khôi phục lại ăn uống, nhưng người còn gầy mòn hơn trước.

Ống dẫn đồ ăn cào rách cổ họng của anh, anh vẫn chưa thể nói được gì. Hàng ngày Tư Tồn ngồi bên cạnh cầm tay, dịu dàng dỗ dành anh ngủ đi một lúc. Công nhân trong xưởng đều tới thăm anh, nhưng tất cả đều bị Tư Tồn chặn
trước cửa phòng bệnh. Điều anh cần bây giờ là yên tĩnh, nghỉ ngơi, cô
không muốn anh mệt mỏi thêm. Những người công nhân cũng hết sức thông
cảm, chỉ dám đứng nhìn anh một lúc qua cửa sổ.

Vài ngày sau, Mặc Trì tiếp đón một vị khách không thể né tránh, đó là Lưu tổng của Công ty Viễn Dương, Hồng Kông.

Lúc đó, Tư Tồn đang ở văn phòng của bác sĩ, Lưu tổng tự nhiên đẩy cửa đi
vào, ÔIĨ1 tới một bó hoa lớn, Mặc Trì đang thiu thiu ngủ thấy thế vội vã ngồi dậy. Anh nỗ lực những hai lần, nhưng đều không thành công. Lưu
tổng vội đặt bó hoa lên bàn, đỡ anh nằm lại.

“Tôi biết lúc này người cậu không muốn gặp nhất là tôi”, Lưu tổng cười gượng.

Khuôn mặt tiều tụy của Mặc Trì cũng cố nặn ra một nụ cười, anh khẽ lắc đầu.
Lưu tổng đến đây vì việc gì, đương nhiên anh đã rõ ràng đến tám chín
phần.

Lưu tổng lấy ra một văn kiện: “Lô hàng lần này không được
bàn giao theo đúng hợp đồng, phía Mỹ yêu cầu phạt gấp đôi giá trị hợp
đồng. Người anh em, tôi muốn thương lượng với cậu một chút về vấn đề
này”.

Thật ra, Lưu tổng đã nói rất khách khí, giữa Mặc Trì và anh ta đã có giao ước, nếu không giao hàng đúng hẹn, Mặc Trì phải nộp phạt
số tiền gấp đôi giá trị hợp đồng. Tổng giá trị của lô hàng lần này là
một trăm vạn tệ, phạt gấp đôi, tức là hai trăm vạn. Để sản xuất lô hàng
này, Mặc Trì gần như đã dùng hết vốn để mua máy móc, nguyên liệu, cộng
thêm hai đơn đặt hàng khác cùng thời điểm, anh tổng cộng phải nộp phạt
gần ba trăm vạn.

Mặc Trì chưa bao giờ hỏi Tư Tồn tình hình công
xưởng ra sao. Ngày đó, anh đã gục ngã tại hiện trường, anh biết rõ lửa
lớn như vậy, không có ai thương vong đã là một kì tích, ngoài ra không
một thiết bị máy móc nào còn nguyên vẹn. Anh bây giờ không một xu dính
túi, lại còn gánh thêm khoản nợ ba trăm vạn. Mấy ngày sau khi hồi tỉnh,
anh ngẫm nghĩ mãi hai vâ'n đề, một trong số đó chính là phải làm thế nào với công xưởng của mình.

“Người anh em, hai trăm vạn không phải con số nhỏ. Cậu biết đấy, anh cũng chỉ là ông chủ của một công ty mậu dịch tép riu”.

Mặc Trì gật đầu: “Tôi biết... khụ khụ... Tôi sẽ không để anh phải... khó xử”. Anh bắt đầu hô hấp khó khăn, ho lên từng hồi.

“Mặc Trì, anh có lỗi với cậu... Nếu anh không giao đơn hàng này cho cậu. cậu sẽ không thảm như bây giờ”. Hai mắt Lưu tổng đã bắt đầu hoe đỏ.

Mặc Trì lắc đầu. Ngực anh bắt đầu phập phồng dữ dội, không nói nổi thành tiếng.

Tư Tồn và bác sĩ cùng đến, nhìn thấy Lưu tổng, Tư Tồn không chút khách khí hỏi: “Anh là ai? Đến đây có việc gì?”

Mặc Trì nhấc tay lên gọi cô: “Tư Tồn...”

Tư Tồn vội chạy đến bên cạnh anh, kéo tay anh xuống. Cô phát hiện Mặc Trì
nhợt nhạt hơn lúc trước, càng trở nên cảnh giác, hỏi Lưu tổng thêm một
lần nữa: “Anh là ai?”

“Anh ấy là Lưu tổng... công ty Viễn Đông...”, Mặc Trì nói.

Cái tên này hình như Tư Tồn đã từng nghe ở đâu đó, mặt cô biến sắc: “Anh vừa nói gì với Mặc Trì?”

Lưu tổng ngại ngùng đứng dậy, cáo từ. Mặc Trì nói: “Cho tôi thời gian một tháng... tôi sẽ bồi... thường...”

Tư Tồn đặt tay lên ngực Mặc Trì, nhịp tim của anh đang đập loạn lên, hô
hấp khó khăn, dường như đang nín nhịn một nỗi đau đớn cực lớn. Tư Tồn
vội ấn chuông gọi y tá.

Y tá chau mày, cho Mặc Trì thở bình ô xi, trách móc Tư Tồn: “Bệnh nhân không thể chịu kích thích, nếu anh ta
không thở được nữa, ai chịu trách nhiệm đây?”

Mặc Trì cố sức hô
hấp, khó khăn nói: “Không phải tại cô ấy...” Tư Tồn nắm chặt tay anh,
ngăn không cho anh nói tiếp. Sau khi được thở ô xi xong, nhịp thở của
anh đã dần dần ổn định.

Tư Tồn nhỏ nhẹ nói: “Về sau bất kể là Lưu tổng hay Trương tổng, anh hãy giao cho em nói chuyện với họ. Bây giờ,
điều quan trọng nhất là anh phải giữ gìn sức khỏe”.

Mặc Trì khẽ lắc đầu và cố nở ra một nụ cười: “Em tìm Tiểu Điền đến đây cho anh”.

Tiểu