
Tiểu Điền đang cầm một
cốc nước đổ vào chiếc cặp sách đựng đầy tiền mặt, cô lại chạy về phía tủ bảo hiểm, tủ bảo hiểm đã bị lửa thiêu nóng giãy, vừa chạm một ngón tay
vào, Tiểu Điền đã đau đớn hét lên thất thanh.
Mặc Trì bị nghẹt
thở không nói nổi thành tiếng, kéo tay Tiểu Điền chạy ra ngoài. Tiểu
Điền chạy đi túm lấy bao tiền, nhưng Mặc Trì đã ngăn cô lại. “Mau ra
ngoài!” Mặc Trì gắng sức hét lên, tiếng phát ra như có gì chặn ở cổ
họng, khàn đặc không rõ ràng. Tiểu Điền vẫn nhìn vào cái tủ bảo hiểm:
“Bên trong còn rất nhiều hợp đồng quan trọng”.
“Mau ra ngoài!”
Mặc Trì nghiêng ngả, ngã sập xuống mặt bàn. Anh đã không còn sức lực, mà cô Tiểu Điền này vẫn cố chấp muốn bảo vệ tài sản tập thể.
Một
hình bóng nhỏ nhắn chạy vụt qua Phòng Tài vụ, Mặc Trì tưởng như tim gan
xé ra làm trăm mảnh, người chạy vào đó chính là Tư Tồn.
Tư Tồn tìm thấy Mặc Trì, đỡ anh dậy: “Anh làm sao thế?”
Thế lửa mỗi lúc một mạnh, người như đang ở lò nung dưới địa ngục, da dẻ
toàn thân đều nóng giãy, thứ đang hít vào phổi không còn là không khí,
mà là khói độc Mặc Trì vội vã cởi áo khoác ngoài, dùng toàn bộ sức lực,
ôm lấy bình nước trên bàn, đổ hết nước lên áo. Ao nhanh chóng bị ướt
đẫm, Mặc Trì nhét áo vào lòng Tư Tồn, đẩy cô ra ngoài: “Em mau cùng Tiểu Điền ra ngoài đi!”
“Không được! Bọn em đi rồi còn anh tính thế nào?” Tư Tồn bám lấy cánh tay Mặc Trì, nước mắt tuôn rơi.
“Em cứ ra trước đi, tự anh có thể ra được...” Không khí trong phổi đã cạn
rồi, cái chân giả cứng đơ đang bị vướng vào chân bàn, Mặc Trì cố gắng
dùng sức, nhưng không thể dịch chuyển được nó. Anh không nói ra lời, hai mắt trân trân nhìn về phía cửa chính. Tư Tồn đưa chiếc áo ướt cho Tiểu
Điền khoác lên người, bảo cô chạy ra trước. Tiểu Điền lúc này mới ý thức được mình đang đối diện với nguy hiểm lớn nhường nào. Chân cô đột nhiên chùng xuống, ngã ra đất.
“Mau kéo cô ấy ra ngoài đi!”, Mặc Trì muốn hét lên mà chẳng còn sức nào nữa.
Tư Tồn kéo Mặc Trì: “Không được, cả ba người cùng ra ngoài.1”
Mặc Trì đột nhiên chỉnh lại người, đôi mắt sắc bén nhìn Tư Tồn, trịnh trọng nói: “Tư Tồn, anh cầu xin em hãy cùng Tiểu Điền ra ngoài đi. Cô ấy là
công nhân của anh, anh phải bảo đảm an toàn cho mọi công nhân của mình”.
Mặc Trì nhìn sâu vào mắt Tư Tồn, ánh mất anh chứa đựng sự tin tưởng, phó
thác. Tư Tồn đột nhiên cảm thấy mình là người duy nhất Mặc Trì có thể
dựa vào lúc này. Cô đột nhiên vịn vào cổ Mặc Trì, đặt một nụ hôn lên môi anh: “Anh cũng phải sống sót trở về”.
Mặc Trì trịnh trọng gật đầu.
Tư Tồn nghiến răng, nhắm chuẩn cửa chính, kéo Tiểu Điền xông ra.
Mặc Trì dùng chút sức lực cuối cùng, cởi áo sơ mi ra, lại hắt nước lên áo,
dùng áo bịt kín mũi. Anh cảm thấy chân giả của mình đang cháy, toàn thân không còn chút sức lực, thậm chí còn không gượng dậy nổi nữa. Anh nghe
thấy tiếng cột xà đứt đoạn, anh nghe như mình đang bị bao vây giữa muôn
trùng biển lửa. Bóng dáng của Tư Tồn đã dần dần biến mất, có lẽ họ đã an toàn rồi. Một tiếng động rền trời, căn nhà để sập xuống, Mặc Trì không
còn nhận thức được gì nữa.
Ngày hôm đó, lửa cháy trong công xưởng mĩ nghệ Tư Chi Thanh rực đỏ cả khu công nghiệp.
Rất nhiều người ở Thẩm Quyến bàn tán với nhau vì chưa bao giờ họ thấy ngọn
lửa nào lớn đến thế. Những sản phẩm bằng gỗ khắp công xưởng đều trở
thành mồi dẫn. Ngọn lửa lớn thiêu đốt cẳ một vùng trời.
Hôm đó,
toàn thể công nhân của Tư Chi Thanh tổ chức tự cứu lấy mình nên không có một công nhân nào thương vong. Đó là một ngày mà Tư Tồn không bao giờ
muốn lưu lại trong hồi ức.
Sau khi Tư Tồn vét phần sức lực cuối
cùng của mình, kéo Tiểu Điền - người đã hoảng sợ tới mức liệt cả hai
chân ra khỏi biển lửa, nhân viên y tế xông tới, đưa cả hai người lên xe
cứu thương. Lập tức, cô đẩy tất cả mọi người, không kịp suy nghĩ gì,
nhảy khỏi xe cứu thương, Mặc Trì của cô vẫn đang bị vây trong lửa lớn!
Cruise từ sau lưng ôm lấy Tư Tồn: “Moselle, cả công xưởng đã sập rồi, cô không thể quay lại!”
Tư Tồn càng cố gắng vùng vẫy, hét lên thất thanh: “Mặc Trì vẫn còn ở trong đó, tôi phải quay lại!”
“Moselle, cô bình tĩnh đi, nhân viên cứu hỏa sẽ cứu anh ta”.
Cùng lúc đój công xưởng lổn đổ sập xuống, chôn vùi tất cả. Tư Tồn tận mắt
nhìn thấy nơi cô và Tiểu Điền vừa thoát ra khỏi đã hóa thành bình địa.
Cruise kinh hoàng nhìn Tư Tồn, chỉ sợ cô không gắng gượng nổi. Tư Tồn
chỉ lắc lắc người, không suy sụp, cũng không ngất đi. Cô nhìn thâ'y nhân viên cứu hỏa tay cầm súng nước xông vào hiện trường. Không biết cô lấy
sức lực từ đâu ra, xông về chỗ họ, hét lớn: “Bên trong còn có người! Tôi biết bên trong vẫn còn một người!” Dưới sự chỉ dẫn của cô, nhân viên
chữa cháy hỏa tốc lật tung đống đổ nát ra, từ trong đống gạch vỡ, tìm
thấy Mặc Trì lúc này đã không còn hơi thở.
Lúc được phát hiện,
Mặc Trì đang nằm bám xuống nền đất, dùng một chiếc áo sơ mi trắng hơi
ươn ướt bịt mũi và miệng. Anh đã không còn thở, nhịp tim vô cùng