Teya Salat
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327642

Bình chọn: 9.00/10/764 lượt.

ô kế toán Tiểu Điền cũng phải cùng anh làm thêm giờ.

Đến
ngày thứ bảy, Mặc Trì nhận được điện thoại của Cruise. Mấy ngày qua,
Cruise cùng Tư Tồn đến khảo sát ở những công xưởng khác nhau, đàm phám
việc hợp tác. Tư Chi Thanh cũng là một trong những địa điểm nằm trong kế hoạch khảo sát của họ. Thế là buổi chiều hôm đó, Mặc Trì cùng họ tới
tham quan công xưởng đang trong giai đoạn bận rộn sản xuất. Cruise trình bày với Mặc Trì kế hoạch đầu tư của mình. Tư Chi Thanh là trạm khảo sát cuối cùng của họ ở Thẩm Quyến, vài ngày sau họ sẽ tới những nơi khác
như Quảng Châu, Sán Đầu, Thượng Hải....

Tối hôm đó, Mặc Trì mời
họ tới dùng bữa tại một khách sạn ở phía Đông công xưởng. Cruise có một
tình yêu vô bờ bến với các món ăn, Tư Tồn cùng Mặc Trì ngồi một bên,
không ăn được gì nhiều, mỗi món chỉ nếm qua một miếng rồi lại gác đũa.
Mặc Trì chầm chậm nhấp một ngụm trà ô long, ba con người, ba tâm trạng
khác nhau, không ai nói năng gì.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến
một chuỗi âm thanh ầm ĩ, vài nhân viên trong nhà hàng chạy ra xem, tiếp
theo đó lại có một vài thực khách hào hứng xông ra ngoài. Trong lòng Mặc Trì bỗng trống rỗng, một cảm giác hoang mang khó hiểu lan nhanh khắp cơ thể. Anh vội đứng dậy, đẩy ghế chạy ra ngoài, Tư Tồn kinh ngạc, chạy
theo sau anh. Cruise là người cuối cùng chạy ra, bị nhân viên phục vụ
ngăn lại: “Thưa ngài, xin ngài thanh toán đã”.

Vừa ra khỏi cửa
nhà hàng, một luồng khí nóng đã sà vào mặt. Mặc Trì nhìn về phía Tây,
một nửa bầu trời chìm trong biển lửa, khói đen bốc lên ngùn ngụt, che
kín cả bầu trời sao. Đó là Tư Chi Thanh! Mặc Trì vội vã chạy về phía
công xưởng. Tư Tồn cũng ý thức được điều gì đang xảy ra, cô vội đỡ lấy
cánh tay anh, cùng anh chạy vội về Tư Chi Thanh.

Cả khu xưởng mù
mịt chìm trong biển khói, ngọn lửa đỏ rực nghiên ngấu nuốt chửng lấy nhà xưởng không chút ngần ngại. Công nhân lục tục rút ra, Mặc Trì xông vào
giữa họ, tim. Chủ nhiệm phân xưởng: “Điểm danh xem mọi người đã ra đủ
chưa”. Tiếng lửa cháy quá lớn, Mặc Trì phải ghé vào tai anh ta mà hét.

“Vẫn.còn một bộ phận công nhân đang cô" cứu thiết bị quan trọng!”, chủ nhiệm phân xưởng hét lớn.

Biển khói mù mịt khiến Mặc Trì liên tục ho hắng: “Còn cứu thiết bị gì nữa?
Mau đi mà cứu người! Cứu người!” Mặc Trì hét xong, xông thẳng vào biển
lửa. Tư Tồn kéo tay anh lại, nhưng lại bị anh lôi theo. Mặc Trì quay
người, chỉ về chỗ đất trống ở phía xa: “Em mau ra chỗ an toàn đằng kia.
Mau lên!”

Một vài nữ công nhân đang sợ hãi đến phát khóc, toàn
thằn run lên như cầy sấy, Tư Tồn quyết đoán đến bên cạnh họ, an ủi từng
người một.

Mặc Trì chạy đến phân xưởng, một luồng khí nóng sộc
vào mặt, khiến anh lảo đảo suýt ngã. Vật liệu bằng gỗ lớn cùng với dầu
sơn bị đốt cháy tạo ra khói mù mịt và một thứ mùi khó chịu sực nức lên
mũi khiến ngực Mặc Trì co lại, ho lớn liên tục. Chủ nhiệm phân xưỡng
chạy đến trước mặt anh: “Ong chủ ông mau ra ngoài, việc ở đây tôi sẽ xử
lí hết!”

Mặc Trì lớn tiếng nói: “Mau tổ chức cho cong nhân ra ngoài hết đi, không một ai được ở lại đây”.

Lửa lớn gào thét dữ dội, trong xưỗng vẫn lấp ló bóng người đang bận rộn thu dọn đồ đạc. Chủ nhiệm phân xưởng hét to: “Loạt thiết bị mới nhập rất
đắt tiền, chúng tôi đang cố gắng cứu ra ngoài”.

“Điên rồi sao?”,
Mặc Trì gắt lên. Anh né hết đám lửa này đến đám lửa khác, chạy nhanh về
phía công nhân, vứt xuống mọi thiết bị trong tay họ, yêu cầu tất cả iập
tức rút ra ngoài.

“Ra ngoài hết cho tôi! Không ai được phép ở lại đây!”, Mặc Trì gào lớn.

Dưới sự dẫn dắt của Mặc Trì và Chủ nhiệm phân xưởng, công nhân nốì đuôi nhau ra ngoài, thuận lợi rời khỏi phân xưởng. Tất cả mọi người tập trung
đông đủ ở chỗ đất trống, Mặc Trì cúi lưng xuống, chân giả tê cứng không
động đậy nổi, ho một tràng thắt ruột tưởng như có thể bật ra cả phổi. Tư Tồn lúc này đang an ủi mấy nữ công nhân, vội chạy về dìu lây cánh tay
anh.

Chủ nhiệm phân xưởng nói: “Hôm nay tổng cộng có ba mươi công nhân làm thêm giờ và một đầu bếp, tất cả đều đã an toàn”.

Mặc Trì thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nhớ ra hôm nay là ngày phát lương,
Tiểu Điền không yên tâm để nhiều tiền mặt trong văn phòng, nói đợi công
nhân tan ca hết rồi phát lương cho họ xong mới về nhà. Lòng Mặc Trì bỗng trầm xuống, hỏi Tư Tồn: “Tiểu Điền ra chưa em?”

“Không thấy Tiểu Điền đâu cả”, Tư Tồn đáp.

Mặc Trì vội vàng chạy về hướng Phòng Tài vụ, chân anh rung lắc tưởng như
muốn rơi ra. Tư Tồn kéo anh lại: “Mặc Trì, lửa mỗi lúc một lớn, anh
không thể vào trong đó được”.

Mặc Trì dùng sức đẩy cô ra. Anh
chưa từng thô bạo như thế với cô, Tư Tồn ngã lăn ra đất: “Nhân viên của
anh vẫn còn đang ở bên trong!” Anh không buồn quay đầu lại, tiếp tục
xông về phía công xưởng.

Khói mù mịt làm mờ cả hai mắt, Mặc Trì
theo trực giác tìm tới Phòng Tài vụ. Lại một luồng khí nóng sà vào trước mặt khiến anh nghiêng ngả, lửa nóng như muốn đốt cháy da thịt Mặc Trì
nín thở xông vào trong. Trong ánh lửa, anh thấy