The Soda Pop
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327521

Bình chọn: 9.00/10/752 lượt.

h thăm em. Em phải dạy nhóc nhà em gọi “bác gái” đấy”- Tịnh Nhiên rưng rưng nước mắt: “Chị dâu, chị thật sự không quay lại Mỹ nữa sao? Chị thật sự quyết định ở lại bên anh traị sao?”

Tư Tồn mỉm cười gật đầu, âu yếm nhìn về phía Mặc Trì: “Chị không muốn sống ngược lại với trái tim của mình nữa. Chị yêu Mặc
Trì, anh ấy cũng yêu chị. Thế là đủ để chị ở lại rồi”.

Đột nhiên, Tịnh Nhiên nước mắt lã chã xông vào giường Mặc Trì, vừa khóc vừa gào:
“Anh ơi, anh nghe thấy chưa? Chị dâu nói là chị yêu anh, không bao giờ
rời xa anh nữa!”

Tư Tồn mỉm cười dìu cô em chồng đứng dậy, tiễn
cô ra cửa với một nụ cười. Cô cười rực rỡ như vậy, khiến tất cả những ai biết chuyện của cô đều tin chắc, Mặc Trì sẽ tỉnh lại trong tiếng mời
gọi của cô, rồi hai người sẽ lại được hạnh phúc bên nhau.

Ngày
thứ mười, cô kế toán Tiểu Điền gửi tới một hộp sắt lớn. Tiểu Điền nói:
“Thứ này được tìm thấy trong phòng nghỉ của Mặc tổng khi xử lí hiện
trường hỏa hoạn. Cũng may là làm bằng sắt nên không hề hấn gì”.

Tư Tồn hoài nghi mở hộp sắt ra, bên trong hộp chất kín phong thư, nhiều hơn rất nhiều lần so với số thư của cô.

Vô số lá thư, dày có, mỏng có, có lá đựng trong giấy da bò, có lá đựng
trong phong thư hàng không màu trắng. Phong thư làm bằng giấy da bò bên
trên không có lấy một chữ, nhưng phong thư hàng không có ghi địa chỉ của Lý Thiệu Đường ở New York. Thư đã được gửi đi, nhưng bị trả lại. Bên
trên có con dâ'u bằng tiếng Anh: Không có người nhận. Năm đó, Tư Tồn vừa đến New York không được bao lâu thì đã chuyển tới Los Angeles. Người
đưa thư không tìm thấy cô, liền đem trả lại toàn bộ thư từ.

Nước
mắt cô lăn dài trên má. Mặc Trì chưa từng nói anh đã viết nhiều thư cho
cô đến thế. Những lá thư đặt trong phong thư da bò, được anh viết sau
ngày tới Thẩm Quyến, anh biết thư sẽ không đến được tay người cần nhận,
nên đã từ bỏ việc gửi thư đi, chỉ coi đó như cách bày tỏ nỗi nhung nhớ
với Tư Tồn. Chắc chắn anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Tư Tồn đọc được
những lá thư này, do đó anh đã viết rất thẳng thắn.

Thậm chí, sau khi Tư Tồn đã quay lại, anh vẫn tiếp tục viết thư. Trong thư, anh bày
tỏ nỗi nhớ, niềm vui bất ngờ trước sự trở về của cô, nhưng anh không dám tâm sự với cô những cảm xúc đó. Anh đã lo âu quá nhiều, sợ cô từ chối,
anh không thể chịu nổi thêm một lần rời xa cô, sợ cô tiến thoái lưỡng
nan, anh cũng không muốn cô phải đứng giữa những lựa chọn gian khó. Anh
chỉ biết gửi tâm sự vào những lá thư, anh tin rằng cô sẽ không bao giờ
đọc được.

Tư Tồn đọc những lá thư đó, mỗi lần đọc là một lần nước mắt tuôn rơi. Trong mỗi bức thư, Mặc Trì đều nói sẽ đợi cô, nhưng lúc
này đây, hình như anh đã đợi mệt rồi, anh nằm yên ở đó, sức lực mỗi lúc
một yếu đi, dù cô hô hoán thế nào, anh cũng không chịu đáp lại.

Tư Tồn sợ hãi, cô gào lên: “Mặc Trì, anh không thể nói mà không làm. Anh
nói sẽ đợi em cả đời cơ mà, em vẫn đang ở đây, anh không được nói mà
không giữ lời!”

“Anh không thể để em lại một mình được...”

Cô nói nặng lời quá, thấy trái tim lại nhói đau, cô nắm lấy tay anh, áp
lên mặt mình, dịu dàng vỗ về: “Mặc Trì ngoan của em, bây giờ đổi lại, em sẽ chăm sóc anh cả đời nhé. Đây là điều em đã hứa với thư ký Lưu. Thật
ra, em chẳng cần biết có thư ký Lưu hay không, em chỉ quan tâm mình anh
mà thôi. Bởi vì, anh là người em yêu nhất. Nhưng anh phải tỉnh dậy cơ,
để nghe em nói em yêu anh tới chừng nào”.

Cô kể lại những chuyện
xấu hổ hồi họ còn trẻ. “Anh còn nhớ không, hồi đó em tham gia vũ hội, bị trường đình chỉ học. Chúng mình đi ăn trộm ngô bị người ta phát hiện,
em còn phải quay lại cứu anh. Anh thấy chưa, từ bé anh đã ngốc hơn em,
thế mà vẫn cứ chê em ngốc”. Tư Tồn nói rồi, hai mắt lại đỏ hoe: “Thế
nhưng, nếu không có anh phụ đạo cho em, em chắc chắn không đỗ nổi đại
học, chứ đừng nói là Đại học Colombia tận Mỹ. Nếu không nhờ anh, có khi
bây giờ em đang rửa đĩa ở Mỹ cũng nên”.

Mặc Trì nằm trên giường vẫn không có phản ứng gì.

Tư Tồn đột nhiên giàn giụa nước mắt: “Anh không thể đối với em như vậy
được! Anh đẩy em tới Mỹ, em đã bỏ qua cho anh rồi. Bây giờ trở về, em
tìm mọi cách để lùi thời gian quay lại Mỹ, chỉ vì muốn ở bên cạnh anh.
Anh không thể van nài em thêm một lần nữa sao? Năm xưa anh còn chưa cầu
hôn em, bây giờ anh thử cầu xin em để em ở lại làm vợ anh, không được
sao? Anh không thể cứ bất động mãi, không thèm để ý đến em như thế! Anh
đang bắt nạt em đấy, biết không...”

Tư Tồn khóc đến nghẹn lời, cô nắm lấy bàn tay của Mặc Trì. Bàn tay đó chằng chịt máu bầm, nốt thâm.
Ngày nào anh cũng phải truyền dịch, trên bàn tay không chỗ nào không có
vết kim đâm, y tá đành phải châm kim lên chân phải duy nhất của anh.
Nước mắt cô lã chã tuôn trào, những giọt lệ long lanh rơi xuống, thấm
vào đầu ngón tay Mặc Trì.

Đột nhiên, ngón tay anh bỗng động đậy,
tuy rất nhẹ thôi, nhưng Tư Tồn có thể cảm nhận được rõ ràng. Từ lâu anh
đã không dùng nạng, nhưng những vết chai trên tay anh như mọc rễ ở đó,
không chịu tan