
Tư Tồn thấy Mặc Trì đã rửa sạch bình cà phê.
“Anh không thích uống cà phê”.
Mặc Trì dùng một tấm vải màn màu trắng lau khô bình cà phê, thu dọn gọn gàng rồi tự pha cho mình một cốc trà nóng.
Cruise khách sáo, hàn huyên với Mặc Trì theo đúng kiểu Trung Hoa: “Ông Mặc, gần đây sức khỏe ông tốt chứ.7”
Mặc Trì trầm giọng nói: “Sức khỏe tôi rất tốt, cảm ơn ông đã quan tâm”.
Cruise giông như trút được hòn đá nặng trong lòng, hào hứng nói: “Vậy Moseìle có thể cùng tôi về Mỹ rồi!”
“Cruise!”, Tư Tồn không vui quát lên.
Cruise nôn nóng, do vốn tiếng Trung không đủ dùng, anh ta lại chuyển sang dùng tiếng Anh, nói một tràng dài với Tư Tồn: “Mo selle, lẽ nào cô không
muốn quay lại Mỹ sao? ơ đó có sản nghiệp của gia tộc cô, cô đã hy sinh
Tất nhiều vì nó. Lúc vừa mới bị đẩy lên vị trí CEO, tất cả mọi người đều phản đối cô, nhưng cô không hề từ bỏ; ngay cả lúc cô bận rộn học hành
nhất, ban ngày đi học, buổi tối về công ty chủ trì hội nghị, rồi lại
thức đêm để hoàn thành bài tập, cô không từ bỏ; năm ngoái, loạt sản phẩm xuất đi Nhật gặp vấn đề, cô còn bị người ta kiện lên tòa án, cô vẫn
không từ bỏ. Moselle, cô sẽ không vì ông Mặc Trì mà từ bỏ sự nghiệp ở Mỹ chứ? Tang lễ của ba cô vừa kết thúc, cô liền đòi quay lại Trung Hoa, có phải vì ông ta không?”
Tốc độ nói của Cruise mỗi lúc một nhanh,
Tư Tồn đột nhiên ngắt lời anh ta: “Cruise đừng nói nữa”. Cô biết khả
năng nghe nói tiếng Anh của Mặc Trì rất tốt, những gì Cruise nói anh đều nghe hiểu.
Quả nhiên, trong mắt Mặc Trì hiện lên vẻ đau khổ. Anh tránh đi, không dám nhìn trực diện Tư Tồn. Anh không biết một mình Tư
Tồn ở Mỹ phải chịu bao nhiêu khổ sở, lúc cô cần anh, chưa một lần anh ở
bên cạnh cô. Bây giờ, anh không biết phải yêu thương bao nhiêu mới đủ để bù đắp cho cô.
Cruise ngừng một lát, đột nhiên nói tiếp:
“Moselle, cô đừng quên mình là CEO, cô phải có trách nhiệm với chức vị
của mình, cô đã hai tháng liền không tham dự bất kì cuộc họp cổ đông nào rồi. Nếu tiếp tục thế này, cô chắc chắn sẽ bị Hội đồng quản trị miễn
chức”.
“Đủ rồi, Cruise!” Tư Tồn thêm một lần nữa ngắt lời người
đàn ông Mỹ nói năng lỗ mãng này: “Không ai nói là không về Mỹ cùng anh.
Anh không phải đến đây để khảo sát hạng mục sao? Bao giờ anh khảo sát
xong, tôi sẽ theo anh về Mỹ. Còn bây giờ, xin mời anh ngậm miệng lại”.
“Ơ...” Cruise không ngờ rằng Tư Tồn sẽ nhanh chóng đồng ý quay về Mỹ cùng mình như vậy. Anh ta nghĩ ngợi một lúc, thây mình đã nói quá nhiều, uống một hơi hết cốc cà phê, đứng dậy nói: “Vậy thì tôi xin cáo từ”.
Cruise đi rồi, một lúc ỉâu sau Mặc Trì vẫn không hề nói gì với Tư Tồn. Trà của anh đã nguội hết cả, Tư Tồn liền đi pha cho anh một cốc mới.
“Người Trung Hoa nào sống ở Mỹ cũng phải đốì diện với những rắc rốì như vậv. Mặc Trì, không sao đâu”.
Ánh mắt Mặc Trì khẽ động, anh nhìn Tư Tồn, khuôn mặt cô trắng ngần, ánh mắt toát ra vẻ kiên định mà trước kia anh chưa từng thấy Mặc Trì không kiềm chế nổi cảm xúc, anh nâng khuôn mặt bé nhỏ của cô lên, chăm chú nhìn
cô, sau đó, nghiêng đầu nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cô. Tư Tồn chỉ
thoáng run nhẹ trong giây lát rồi bắt đầu đón nhận nụ hôn của anh. Anh
không nỡ hôn quá sâu, chỉ nhẹ nhàng hít hà mùi hương của cô, hai bờ môi
chạm vào nhau, nồng nhiệt, không ngừng nghỉ.
Bất ngờ, anh vòng
tay qua cổ cô, những nụ hôn tới tấp như hạt mưa in trên má cô. Tư Tồn
cũng vòng tay qua cổ anh, nước mắt như chuỗi ngọc trai bị đứt không
ngừng tuôn rơi. Mặc Trì lần theo những giọt nước mắt đó, nhẹ nhàng đón
lấy chúng trong miệng mình. Thế rồi, anh đã nếm thấy vị đắng nơi đầu
lưỡi cô.
Mặc Trì tiếp tục hôn cô, dường như không hề có ý muốn
buông cô ra. Nụ hôn của Mặc Trì ngọt và thanh giống như mùi vị của trái
dâu, Tư Tồn lưu luyến mùi vị đó, cô bám chặt bờ vai của anh, tưởng như
muốn hòa mình vào lồng ngực anh.
Không biết bao lâu sau, Mặc Trì
mới buông Tư Tồn ra. Sắc mặt anh tái nhợt, còn mặt cô lại ửng đỏ. Anh
vẫn không nỡ để cô ra đi, lại tiếp tục đặt một nụ hôn lên môi cô, rồi
mới nhẹ nhàng nói: “Tư Tồn, em theo Cruise về Mỹ đi, đó mới là cuộc sống thuộc về em”.
Không đợi Tư Tồn trả lời, Mặc Trì vội quay lưng,
đi về phía cửa. Anh đi rất nhanh, bước chân khập khễnh như muốn ngã ra
tới nơi. Tư Tồn xông lên muốn giữ anh lại, nhưng anh đã tránh sang một
bên, vụt ra khỏi cửa.
Liên tục một tuần, Mặc Trì không nhìn thấy
Tư Tồn. Anh vùi đầu vào công việc không ngưng nghỉ lấy một giây phút,
càng không muốn ai nhắc đến hai chữ “Tư Tồn”. Số gỗ sưa nhập từ Thái Lan sau hành trình dài đằng đẵng cuối cùng cũng đã về tới công xưởng. Phân
xưởng đã cho ra lò sản phẩm mẫu đầu tiên. Mặc Trì xuống xưởng, đích thân cùng với những người công nhân già mài bóng, đánh véc ni. Sản phẩm mẫu
được Lưu tổng khen ngợi. Tiếp theo đó, một loạt sản phẩm không ngừng
được ra lò.
Buổi tối, lúc công nhân làm thêm giờ để kịp tiến độ,
Mặc Trì cũng ở trong văn phòng bắt đầu xử lí các công việc hành chính,
đến c