Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327765

Bình chọn: 8.00/10/776 lượt.

ng hỏi.

Mặc Trì chăm chú nghiên cứu yêu cầu của
công ty bên Anh, họ yêu cầu rất cao về chất liệu, công nghệ, thẩm mĩ.
Tuy nhiên, Mặc Trì bật cười, đặc sắc lớn nhất của công ty anh chính là
có thể làm ra những đồ gia dụng cao cấp mà các công ty khác thường không làm được.

Lưu tổng là người khá trượng nghĩa, anh ta cho Mặc Trì hưởng lợi nhuận rất cao. Cùng lúc đó, họ còn bàn bạc kĩ lưỡng về thời
gian giao hàng, chất lượng thành phẩm...

Sau khi nhận hợp đồng từ Lưu tổng, Mặc Trì lại bắt đầu bận rộn. Anh đặt mua một lượng gỗ sưa
lớn, mua thêm những thiết bị sản xuất tương ứng, còn mời một chuyên gia
về đồ gia dụng làm bằng gỗ hồng sắc tới làm cố vấn sản xuất.

Tiếng máy sản xuất trong phân xưởng ồn ào suốt ngày đêm, Mặc Trì theo đó cũng mải miết làm việc không ngừng nghỉ. Vẫn chưa tìm được người thay thế
Trần Thấm và Lý Chí Phi, hầu như mọi việc liên quan đến quản lý vận hành đều do đích thân Mặc Trì đảm nhiệm. Cô kế toán Tiểu Điền cuống cuồng
đẩy cửa xông vào, Mặc Trì mới ngẩng đầu lên: “Có chuyện gì thế?”

“Ms Lee bị ong vò vẽ đốt”, Tiểu Điền gấp gáp nói.

Mặc Trì lạnh buốt sốhg lưng, nhảy bể lên: “Ở đâu? Mau dẫn tôi tới!”

Tiểu Điền dẫn Mặc Trì xuống khu sản xuất, một vài công nhân đang vây quanh
Tư Tồn. Cô ngồi dưới bồn hoa trong ngày nắng oi ả, tay trái bị ong đốt
đỏ phồng một mảng lớn. Một nữ công nhân đang giúp cô hút nọc độc ra. Có
người nói: “Mau đi tìm Mặc tổng”. Tư Tồn vội vàng ngăn cô ta lại: “Không được cho anh ấy biết”.

Công nhân vừa thấy Mặc Trì đến, vội vã
đến báo cáo tình hình với anh, Tư Tồn đang trồng hoa vào bồn hoa, không
hiểu làm thế nào mà lại động vào tổ ong vò vẽ trên hiên nhà, may mà vết
thương không nặng, mới chỉ bị châm hai mũi.

Châm hai mũi còn chưa nghiêm trọng sao? Mặc Trì chau mày, nhìn thấy nữ công nhân đang vê vê
cánh tay Tư Tồn để tìm nọc độc, anh càng sởn gai ốc, làm như vậy sẽ
khiến tay bị sưng nhiều hơn! Anh đẩy nữ công nhân ra, nắm tay Tư Tồn kéo đi, sốt sắng nói: “Mau đi theo anh”.

Công nhân tự giác tản ra, Tư Tồn bị Mặc Trì vừa lê vừa kéo tới văn phòng.

Bên ngoài đang nắng gay gắt, vào đến phòng, ánh sáng bớt đi, Tư Tồn thấy
trước mắt mình bỗng tối đen, đùng một cái cô bị Mặc Trì ấn xuống sô pha. Tư Tồn ôm cánh tay sưng vù như ngó sen, nhìn Mặc Trì chạy thoắt vào
phòng ngủ, một thoáng sau, anh lôi ra một tủ thuốc mini. Hóa ra, anh
cũng luôn phòng bị bên mình một tủ thuô'c nliỏ, bên trong tủ, thuốc được phân loại rành mạch, chủng loại phong phú đầy đủ. Mặc Trì lôi từ một
chiếc hộp thiếc ra chiếc nhíp nhỏ, bắt lấy tay Tư Tồn. Một nhát, hai
nhát, nọc độc đã được lấy ra hết. Tư Tồn còn chưa kịp kêu đau, đã bị Mặc Trì kéo đến bên vòi nước, anh mở vòi ra để cho nước chảy xối xả lên
cánh tay cô, sau đó lại ấn cô trở lại sô pha, một chuỗi động tác diễn ra không có lấy một giây ngơi nghỉ. Hai mắt Tư Tồn vẫn còn đang rốì hết
lên, chưa kịp ý thức gì, chỉ thấy động tác của Mặc Trì đột nhiên chậm
lại.

Anh lấy ra một hộp cao bạc hà hình tròn, dùng bông tăm quệt
lấy một ít, rồi phết lên những chỗ bị sưng. Anh nhấc cánh tay của Tư Tồn lên, chầm chậm, nhẹ nhàng thoa, những chỗ bông tăm chạm vào đều nhói
đau một tích tắc, nhưng không hiểu sao lại có một cảm giác dễ chịu không diễn tả được bằng lời Mặc Trì đã dùng cao bạc hà thoa hết những chỗ
sưng của Tư Tồn, nhưng vẫn chưa buông tay cô ra. Anh đột nhiên thổi nhè
nhẹ vào hai chỗ vừa bị hút nọc lên, một luồng gió mát vụt qua vết
thương, cánh tay của Tư Tồn dễ chịu hơn nhiều, sợ hãi vừa đi qua, nước
mắt cô đã rơi lã chã.

“Bây giờ em biết khóc rồi à? Sao lúc nãy lại có gan trêu ngươi bọn ong thế?”, Mặc Trì nói với giọng trêu chọc.

“Em có chọc tổ ong đâu. Em đang trồng hoa, tự dưng chúng nó bay đến”. Tư
Tồn khóc không phải vì đau, mà vì sự dịu dàng ban nãy Mặc Trì dành cho
cô.

“Đang yên đang lành em trồng hoa làm gì?”, Mặc Trì cảm thấy khó hiểu.

“Công xưởng của anh, ngoài hai màu xanh và xám chẳng có màu sắc gì, quá đơn
điệu. Em muốn trồng cho anh một ít hoa, tăng thêm chút sinh khí”. Nhà
cửa màu xám, cây cọ và phượng vĩ trúc màu xanh, tuy đều sạch sẽ gọn
gàng, nhưng vô cùng nhạt nhẽo.

Mặc Trì không nói cho Tư Tồn biết, lúc mới mua mảnh đất này, trong xưởng đâu đấu cũng là cảnh rực rỡ gấm
hoa, về sau chính anh cho người chuyển hết đi, bởi những cây hoa rực rỡ
đó luôn khiến anh nhớ về khu vườn của nhà họ Mặc mùa xuân và ngõ hoa
trước cổng nhà; nhớ về những ngày anh đứng đó đợi Tư Tồn, hai người vui
vẻ cũng nhau về nhà. về sau, anh không còn được đợi Tư Tồn nữa, nên cũng không muốn trồng hoa, nhìn thấy hoa lòng anh cũng buồn vô cớ.

Anh đột nhiên cúi người xuống, dùng tay uốn chân trái, để đầu gối chạm đất, còn chân phải quỳ xuống, anh nâng niu khuôn mặt của Tư Tồn lên, nhẹ
nhàng vuốt nước mắt trên má cô: “Em còn đau nữa không?”

Tư Tồn
nước mắt lã chã gật đầu. Mặc Trì quyết định ngồi an ủi cô một lúc. Anh
gọi Tiểu Điền đến, thông báo cho cô lịch trình công việc của hôm nay, từ chối


Old school Swatch Watches