XtGem Forum catalog
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327744

Bình chọn: 8.00/10/774 lượt.

Mỗi lần nhắc đến đứa con chưa kịp thành hình, lòng Mặc Trì đau như dao cứa.

Tư Tồn giấu giếm nói: “Không có chuyện đó đâu, là do sau khi em tới Mỹ không hợp khí hậu thổ nhưỡng nên mới bị thế”.

Mặc Trì không để cô nói nữa, vội dúi cốc nước đường vừa pha xong vào tay
cô: “Mấy ngày này em không cần tới công ty, ở nhà tập trung nghỉ ngơi
tĩnh dưỡng là được rồi”.

Tư Tồn nhấp một ngụm, â'm tới tận tim.
“Công ty vẫn còn nhiều thứ phải vẽ, tối nay còn có Tôn tổng từ Quảng
Châu tới xem hàng, nếu em không ở đó, ông ta sẽ lại ép anh uốhg rượu”.

“Em không cần lo những việc này, sức khỏe em mới quan trọng nhất”.

Tư Tồn vẫn quay lại công xưởng. Thẩm Quyến có rất nhiều nhà hàng chuyên
phục vụ đồ Quảng, Mặc Trì tìm đến gặp bà chủ nhà hàng, đỏ mặt nói rõ
tình hình của Tư Tồn, nhờ người ta chuyên nấu những món canh bồi bổ thân thể, mang tới văn phòng cho cô. Bà chủ cười nói, lần đầu tiên gặp một
ông chồng quan tâm vợ như Mặc Trì, Mặc Trì không giải thích gì thêm, mặt còn đỏ hơn lúc trước. Anh luôn dịu dàng với Tư Tồn như thế, chỉ mong
bữa nào cũng được tận tay đút từng miếng cháo vào miệng cô. Thấy cô ăn
xong, anh vội thu dọn bát đĩa, lau rửa sạch sẽ, tuyệt đối không cho phép cô động vào nước lạnh.

Ngày thứ ba sau khi trở về từ Thượng Hải, đôi búp bê hôn lễ kiểu Trung Hoa đầu tiên đã được ra lò. Chủ nhiệm
xưởng sản xuất gửi đôi búp bê tới văn phòng của Mặc Trì. Búp bê được làm ra đẹp hơn nhiều so với bản vẽ, từ đường chỉ vàng trên áo búp bê trai,
đến mũ phượng của búp bê gái đều được làm rất tỉ mỉ cầu kì.

Mặc
Trì nhìn đôi búp bê này, tâm trạng đột nhiên trở nên phức tạp. Nó là kết tinh nỗ lực của cả anh và Tư Tồn, anh hi vọng nó có thể sớm ra mắt, đón nhận thử thách của thị trường, thế nhưng anh cũng biết, đôi búp bê này
là lí do để Tư Tồn lưu lại Thẩm Quyến. Ngày sản phẩm ra đời, cũng là lúc cô chuẩn bị quay về Mỹ. Vì lẽ đó, anh rất mong có thể trì hoãn ngày
giao hàng, nhưng công việc đâu phải trò trẻ con, uy tín quyết định sự
tồn vong của công ty, ngoài chuyện nhi nữ tư tình, anh còn phải có trách nhiệm với thương hiệu Tư Chi Thanh. Hơn thế nữa là miếng cơm manh áo
của hàng trăm công nhân. Trên thực tế, yêu cầu của anh với lô sản phẩm
này nghiêm khắc hơn trước rất nhiều, sản phẩm búp bê mĩ nghệ là một thử
nghiệm mới của công ty, nếu thị trường phản ứng tốt sẽ đem lại cơ hội
làm ăn mới cho Tư Chi Thanh.

Mặc Trì bảo Tiểu Điền kiếm một chiếc túi trong suốt, gói búp bê cẩn thận, còn thắt thêm nơ đỏ bên ngoài. Anh tới văn phòng của Tư Tồn, đặt đôi búp bê xuống trước mặt cô.


Tồn ngẩng đầu lên, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Đã ra sản phẩm rồi sao?”
Cô mở túi, lấy ra búp bê trai, sờ vào cây hỉ xứng được thiết kế tinh
xảo, rồi lại nhấc búp bê gái lên, kéo chiếc khăn hồng điều phủ đầu ra.
Tư Tồn vui tới đỏ cả mặt: “Đẹp quá! Mặc Trì, đây là đôi búp bê do chúng
mình cùng thiết kế”.

Mặc Trì cũng bị lây niềm hào hứng của cô.
Anh và Tư Tồn đã từng độc lập thiết kế vô số sản phẩm, nhưng đây mới là
sản phẩm đầu tiên kết tinh cho nỗ lực của cả hai người. Mặc Trì có phần
xúc động, nói: “Đây là đôi búp bê đầu tiên ra lò, là món quà anh dành
cho em”.

Tư Tồn ôm hai con búp bê trước ngực, đột nhiên nước mắt
trào ra đọng trên mí. Cô quay người đi, không muốn Mặc Trì nhìn thấy
mình khóc. Mặc Trì cũng đang trong tâm trạng y hệt, sao anh có thể không hiểu nỗi lòng của cô.

Hai tay anh đặt lên vai cô, để cô dựa vào
lòng mình. Anh đã từng thử quyết tâm hàng vạn lần, Tư Tồn ở lại lâu như
vậy, đã từ bỏ quá nhiều thứ, những văn kiện Cruise fax sang hàng ngày
khiến cô gần như ngột thở. Anh đã từng luyện tập trước gương: “Tư Tồn,
em quay về Mỹ đi, hãy sống cuộc sống thuộc về em”. Nhưng những lời nói
ra lại đi ngược với nội tâm của anh, anh nghe thấy trong mình có tiếng
nói: “Tư Tồn, đừng đi, hãy ở lại bên anh”.

Tư Tồn dựa vào vai
anh, nước mắt lăn dài như những hòn ngọc trên má. Cô cũng không muốh dối lừa lòng mình: “Nếu chúng ta có thể như đôi búp bê kia, không bao giờ
chia li thì tốt biết mấy”.

Mặc Trì im lặng ôm lấy cô. Đột nhiên,
Tư Tồn ngẩng đầu, nước mắt lã chã nhìn Mặc Trì: “Công ty CCR là sản
nghiệp do ba em để lại, em không thể phá hỏng tâm huyết cả cuộc đời ông. Mặc Trì, sản phẩm búp bê đã ra đời rồi, em phải về Mỹ”.

Mặc Trì gật đầu khó khăn: “Tư Tồn, đừng nói nữa, anh hiểu mà”.

Vali hành lý của Tư Tồn nằm ở góc tường trong căn hộ, lúc tiễn Tư Tồn về, nhìn thấy nó, lòng anh đau như dao cắt.

Vài ngày sau, Tư Chi Thanh lại đón tiếp một vị khách quý, đó là Lưu tổng
của Công ty Viễn Đông, Hồng Kông. Ong ta là bạn lâu năm với Mặc Trì, nói thẳng luôn vào vấn đề chính. Công ty Viễn Đông vừa có được một đơn đặt
hàng lớn từ Anh. Họ yêu cầu làm đồ nội thất bằng loại gỗ hồng sắc cao
cấp, thiết kế theo kiểu dáng thời Minh Thanh, ngoài ra còn phải phù hợp
với tiêu chuẩn vóc dáng của người châu Au. Nói trắng ra, nó phải vừa mĩ
quan, thực dụng, lại vừa cao cấp. “Cậu em, lô hàng này cậu làm được
không?”, Lưu tổ