XtGem Forum catalog
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328091

Bình chọn: 10.00/10/809 lượt.

ng thể thốt lên lời.

Chiếc chăn bị tuột
một góc, Tư Tồn giúp anh giém lại. “Em đột nhiên nghĩ là cần đàm phán
lại với công ty anh về hợp đồng lần này. Em có yêu cầu thiết kế khác.
Anh mệt rồi nên cứ ngủ một giấc đi đã, có vấn đề gì mình đến Thẩm Quyến
rồi nói tiếp. Em cũng ngủ một lúc đây”. Khuôn mặt Tư Tồn đỏ bừng, cô nói thật nhanh sau đó dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.



Công xưởng mới của Trần Thấm và Lý Chí Phi chỉ cách Tư Chi Thanh có một con
đường. Sau khi trở về Thẩm Quyến, Mặc Trì mới biết, sau Tết Nguyên Đán,
Lý Chí Phi đã âm thầm trù bị cho công xưởng của riêng mình. Anh ta ba
mươi lăm tuổi, đến Thẩm Quyến đã tròn tám năm nay nên không cam tâm tiếp tục làm thuê cho người khác. Từ trước tới giờ, anh ta đảm nhiệm công
việc hành chính nên vô cùng thông thạo thao tác vận hành doanh nghiệp,
cộng thêm một nhân tài có nghiệp vụ xuất sắc như Trần Thấm bên cạnh thì
chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh. Quy mô công xưởng hiện tại của họ tạm
thời không sánh được với Tư Chi Thanh nhưng cuộc làm ăn đầu tiên của họ
là đơn đặt hàng lớn đến từ Công ty CCR của nước Mỹ mang lại cho họ hi
vọng tràn trề về tương lai, do đó họ quyết tâm xin từ chức.


Chí Phi cho rằng Mặc Trì sẽ nổi giận lôi đình, không ngờ Mặc Trì không
trách anh ta mà còn tặng anh ta một bức tượng điêu khắc hình chim ưng
lớn. Lý Chí Phi cảm thấy hổ thẹn khi nói chuyện với Mặc Trì.

“Xin lỗi Mặc Trì, chúng tôi không phản bội anh. Trước đây tôi đến Thẩm Quyến vì muốn làm ông chủ, bây giờ thời cơ đã đến, tôi không muốn từ bỏ...”,
Lý Chí Phi nói thành thực.

Mặc Trì mỉm cười, ngăn anh ta nói
tiếp: “Tôi hiểu mà, người anh em, sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều trên thương trường”. Thời gian đầu khi Tư Chi Thanh mới thành lập, Lý
Chí Phi và Trần Thấm là hai trợ thủ đắc lực đã cùng anh “giành giang
sơn”, giông như năm xưa anh đã từng giúp lão Mạch. Bây giờ, lão vẫn coi
anh như anh em, anh cũng sẽ khắc ghi mối giao tình giữa mình với Lý Chí
Phi và Trần Thấm.

Đôi mắt Trần Thấm hơi đỏ. Cô nhận thấy sau khi
Mặc Trì từ Bắc Kinh trở về, anh đã gầy đi một nửa giống như vừa trải qua một cơn bạo bệnh. Trong lòng cô đau nhói. Cô là Phó Tổng giám đốc
nghiệp vụ nên mọi công việc liên quan đến sản xuất và tiêu thụ của công
ty toàn bộ do cô nắm giữ. Bây giờ cô đột nhiên rời đi, chắc chắn sẽ gây
ra tổn thất lớn cho Tư Chi Thanh. Tư Chi Thanh mất đi đơn đặt hàng với
CCR và việc thúc đẩy để Cruise và Lý Chỉ Phi hợp tác cũng do chính cô
tạo nên. Cô cảm thấy hổ thẹn khi đứng trước Mặc Trì. Cô nói: “Mặc Trì,
nếu anh cần, tôi có thể tạm thời ở lại Tư Chi Thanh cho tới khi anh tìm
được Phó Tổng mới”.

Mặc Trì cười nhạt, nói: “Phó Tổng giám đốc là một vị trí cao, trách nhiệm nặng nề, yêu cầu người đảm nhận chức vụ này vừa phải có năng lực, vừa cần có đạo đức, làm sao bảo tìm là tìm luôn
được? Hai người đi đi, hy vọng sự nghiệp của hai người sẽ ngày càng lớn
mạnh”.

Khóe mắt Trần Thấm đã ươn ướt. Mặc Trì không hề biết rằng
vốn dĩ Lý Chí Phi còn định mang theo một vài nhân viên kỹ thuật cốt cán
của Tư Chi Thanh nhưng đã bị Trần Thấm ngăn lại. Họ âm thầm xây dựng
công xưởng rồi cướp đơn đặt hàng của Tư Chi Thanh đã đủ khiến cô cảm
thấy hổ thẹn rồi. Cô không muốh cướp thêm nhân viên kỹ thuật cao cấp
khiến Tư Chi Thanh phải rơi vào thảm cảnh ngừng sản xuất. Cô từng có
tình cảm với Mặc Trì, dù anh vô tình nhưng cô vẫn quyết tâm chờ đợi.
Nhưng sau khi chứng kiến bộ dạng tàn tật của Mặc Trì ở khách sạn, cô đã
hoảng loạn bỏ chạy. Cô ngưỡng mộ vẻ tuấn tú nho nhã, thông minh, giỏi
giang của anh nhưng cô không thể nào tưởng tượng nổi mình sẽ gắn bó cả
đời với một người tàn tật. Cô cắt đứt mọi suy nghĩ tơ tình với Mặc Trì
và lựa chọn Lý Chí Phi.

Lúc Lý Chí Phi mời cô cùng bắt tay xây
dựng công ty mới, cô mừng thầm vì mình đã lựa chọn đúng. Điều cô cần
không chỉ là một người đàn ông để gắn bó đời đời kiếp kiếp, mà còn là
người có thể cùng cô gây dựng sự nghiệp. Cô cướp trắng đơn đặt hàng của
phía Cruise nhưng lại không nhẫn tâm cướp nốt nhân công của Mặc Trì, bởi vì hơn ai hết, cô biết rõ Mặc Trì không dễ dàng gì gây dựng được công
xưởng như ngày hôm nay. Ai cũng cho rằng anh là đứa con của thần may
mắn, ngoại trừ chân trái hơi khập khễnh thì mọi thứ xung quanh anh đều
thuận buồm xuôi gió. Nhưng khi ở Quảng Châu, cô đã chứng kiến cảnh dù
anh mệt mỏi vẫn dựa vào thành giường cố gắng hoàn thành công việc, đầu
giường còn đặt một chiếc chân giả. Cảnh tượng đó đã khắc sâu trong tâm
trí cô. Cô biết để được như ngày hôm nay, Mặc Trì đã phải nỗ lực hơn
người khác nhiều lần.

Sau khi Lý Chí Phi và Trần Thấm rời đi, khu phòng làm việc cùng lúc trống ra hai phòng. Mặc Trì gọi điện thoại cho
một người bạn đang làm ở tòa soạn báo tỉnh Thẩm Quyến nhờ đăng giúp
quảng cáo tìm người. Biên tập bên đó với anh đã có thâm giao lâu năm,
anh ta còn trêu đùa Mặc Trì: “Sao thế ông bạn? Bị người khác bê cả ổ đi
rồi hả?”

Mặc Trì vẫn còn tâm tư đùa lại anh ta: “Chính thế đấy.
Lần này tổn thất nặng nề lắm, nể tình bạn bè đăn