Old school Easter eggs.
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329020

Bình chọn: 9.00/10/902 lượt.

triển lãm đồ nội thất thủ công mĩ nghệ, ngưòi người đông như kiến,
không khí ồn ào, tấp nập. Bộ sưu tập đồ nội thất làm theo phong cách giả cổ của Tư Chi Thanh nhận được nhiều đánh giá tốt từ các nhà buôn nước
ngoài. Mấy vị khách đến từ Anh vây quanh gian triển lãm của họ và yêu
cầu tư vấn. Mặc Trì dùng tiếng Anh giải đáp từng câu hỏi của họ. Trần
Thấm cũng đang tự học tiếng Anh. Cô tự nhận thấy khả năng viết cũng mình đã khá, nhưng nghe nói vẫn chưa được. Cô không hiểu lắm những gì Mặc
Trì đang nói với mấy ông ngoại quốc.

Mặc Trì đứng trước quầy
triển lãm, phát tài liệu cho khách nước ngoài. Miệng anh nói không ngớt, thái độ ung dung điềm đạm, khách hàng chốc chôc lại mỉm cười tỏ ý hài
lòng. Anh có làn da trắng muốt, khuôn mặt với những đường nét sắc sảo,
hấp dẫn không kém gì tượng điêu khắc Hy Lạp. Tay phải anh cầm tài liệu
còn tay trái bám vào cạnh bàn. Trần Thấm tự nhủ, cái chân của anh lại
đang giở chứng rồi. Mỗi lần phải đứng quá lâu hoặc đi lại nhiều, anh đều phải dựa vào một chỗ nào đó để giữ thăng bằng. Có một lần, anh đứng hơn bốn tiếng đồng hồ ở phân xưởng cùng công nhân nghiên cứu một phương
pháp cải tiến sản xuất, đến khi chuẩn bị rời đi thì hai chân đã không
thể cử động được nữa. Trần Thấm lúc ấy sợ hết hồn. Bản thân anh lại
không lo lắng gì, chỉ nhỏ nhẹ bảo Lý Chí Phi mang một chiếc ghế tới,
ngồi khoảng hơn mười phút thì chân bắt đầu từ từ cử động lại được.

Đến tầm trưa, dòng người tham quan đã ngớt. Những gian hàng bên cạnh đều đã mua cơm hộp về ăn cho xong bữa. Mặc Trì cho rằng, ăn cơm ngay trong
gian hàng sẽ ảnh hưởng tới hình tượng công ti nên anh bảo Trần Thấm ra
ngoài ăn. Trần Thấm cung kính nói: “Mặc Tổng, bên ngoài có bàn trà, anh
ăn một chút gì đó rồi nghỉ ngơi dăm ba phút đi”. Cả buổi sáng, Mặc Trì
đã kiên trì đứng trước quầy, tiếp đón khách hàng, lúc này sắc mặt tái
nhợt đi, trán đã ướt đẫm mồ hôi.

“Ưu tiên phụ nữ, cô cứ ăn trước đi”, Mặc Trì nói.

Trong hai năm làm việc với Mặc Trì, Trần Thấm không còn lạ gì tính cách của
anh, cô cũng không từ chối nữa. Cô tối bàn trà, gọi một suất cơm hộp,
một phần hoa quả, sau đó mất nửa tiếng đồng hồ để ăn xong bữa trưa và
quay về gian hàng của công ti. Lúc này, có mấy vị khách lại đến vây
quanh. Mặc Trì đang giới thiệu với họ về trào lưu đồ nội thất giả cổ và
đặc điểm hàng nội thất của Tư Chi Thanh. Thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi
đã kết thúc, đến buổi chiều, hết đợt khách này đến đợt khách khác ùa tới khiến Mặc Trì không có lấy một phút ngừng nghỉ để đi ăn. Anh cứ bận rộn như thế cho tới tận buổi tối khi triển lãm đóng cửa. Họ đứng ở cổng nhà triển lãm Lưu Hoa. Sắc mặt Mặc Trì nhợt nhạt, bàn tay anh nắm chặt đưa
lên che miệng, khẽ ho mấy tiếng. Trần Thấm lo lắng nhìn anh, anh cười
ngại ngùng: “Hôm nay chúng ta thu hoạch được nhiều quá. Đúng rồi, cô
không phải về thăm nhà sao?” Trần Thấm là người Quảng Châu, lần nào tới
Quảng Châu công tác, cô cũng tiện thể ghé về qua nhà.

Trần Thấm
gật đầu nói: “Em phải ghé về thăm mẹ một chút, hay là anh cùng đến nhà
em ăn tối luôn. Em sẽ bảo mẹ em hầm canh cho anh, ăn xong rồi hẵng về
khách sạn nghỉ ngơi”.

“Không cần đâu, tôi hơi mệt nên muốn về khách sạn luôn”.

Trần Thấm chau mày: “Lúc nãy, anh vẫn còn ho thế cơ mà”.

Mặc Trì lắc đầu nói: “Không khí ở trong triển lãm tệ quá, ra ngoài hít thở một chút là ổn”.

Trần Thấm không khách sáo nhiều với anh, cô vẫy tay gọi taxi: “Vậy em về nhà trước. Tám rưỡi sáng mai chúng ta gặp mặt ở đây”.

Taxi đến rồi, Mặc Trì nhường Trần Thấm lên xe trước, còn mình đợi chuyến xe sau.

Mặc Trì trở về khách sạn đã đặt trước, tắm rửa và ngồi ghi lại nhật kí công việc. Bỗng tiếng chuông cửa vang lên, anh tưỡng là nhân viên khách sạn
mang nước nóng tới, liền trùm chân kín người rồi nói: “Mời vào”.

Tiếng Trần Thấm vang lên: “Mặc tổng, em vào đây”.

Mặc Trì giật mình, muốn ngăn cô lại nhưng không kịp nữa rồi. Trần Thấm xách một chiếc cặp lồng giữ ấm bước vào, vừa đi vừa nói: “Mặc tổng, mẹ em
bắt em mang canh gà hầm nhân sâm tới cho anh, còn có bánh chẻo nhân tôm
và điểm tâm vừa mới làm xong. Em đoán anh vẫn chưa ăn cơm...” Cô đi đến
trước giường Mặc Trì, giương mắt nhìn cái chân giả đang nằm chình ình ở
đó.

“Mặc tổng...” Nỗi kinh ngạc lộ cả ra trên gương mặt Trần Thấm, cô trở nên lắp bắp.

Mặc Trì không ngờ người bước vào lại là Trần Thấm. Mặc dù, họ đã cùng nhau
đi công tác rất nhiều lần, nhưng cô chưa từng bước chân vào phòng nghỉ
của anh. E rằng cái chân giả của mình sẽ làm cô khiếp sợ, Mặc Trì vội
vàng lấy áo vest phủ lên, cố ỉàm ra vẻ nhẹ nhõm: “Đặt ở đây là được rồi, giúp tôi gửi lời cảm ơn tới bác”.

Vốn vẫn là một người dày dặn
kinh nghiệm, Trần Thấm đặt cặp lồng xuống, múc một bát canh rồi đưa cho
anh. Cả quá trình đó, cô không dám nhìn cái chân giả lấy một lần.

Mặc Trì nhận lấy bát canh, đặt lên mặt bàn cạnh giường rồi đưa cho cô mấy
trang bản thảo kín đặc chữ: “Đây là những thắc mắc chủ yếu của khách
hàng ngày hôm nay. Cô xem qua