
ng nữa…
Phong
hất đầu ra lệnh cho Lâm giữ chặt cửa ra vào và tiếp tục kề
sát con dao nhọn vào cổ người phụ nữ, mặc cho bà ta đang sợ
hãi đến mức muốn khóc thét lên. Anh chàng Lâm vội vã đứng tựa mạnh lưng vào cửa, lòng thầm mong có 1 phép màu nào đó được
triệu hồi từ thế giới cổ tích sẽ xuất hiện giúp đỡ 2 người
ngay lúc này. Nhưng tiếng đập cửa và giọng điệu của các cô nữ sinh càng lúc càng trở nên gay gắt, Phong nhìn vào ánh mắt
cầu cứu của bạn mà cảm thấy từng sợi tơ trong lòng mình đang
điên cuồng quấn vào nhau, tạo thành những nút thắt không tài
nào gỡ được. Anh nghĩ đến tình huống xấu nhất nếu cánh cửa
đó mở ra, họ sẽ tố cáo anh vì tội đe dọa mạng sống người
khác và những năm tháng cháy bỏng của tuổi trẻ có thể sẽ bị tước đoạt bởi song sắt nhà tù. Suy nghĩ đó khiến Phong bắt
đầu hoang mang đến toát cả mồ hôi lạnh. Nhưng…con người khi bị
dồn ép vào bước đường cùng, trong họ sẽ tự động trỗi dậy
bản năng sinh tồn mà đến chính họ cũng chẳng lý giải được.
Phong biết rằng mình phải đặt cược rất lớn ván bài này!
Phong kề sát mặt người phụ nữ hơn, nét mặt anh đanh lại trở
nên đáng sợ khôn cùng. Anh rít vào tai bà ta những âm thanh sặc
mùi đe dọa:
- Bà nghe đây, tôi đã theo dõi bà suốt mấy ngày gần đây,
nên tôi biết rất rõ nơi bà sinh sống. Cho dù bà có cố tố cáo
và tống tôi vào tù, thì tôi cũng sẽ tìm mọi cách để báo thù bà! Tôi khuyên bà nên ngoan ngoãn hợp tác với tôi, nếu không
muốn tôi đến sát hại tất cả thành viên trong gia đình bà, rõ
chưa?!
Ánh mắt của Phong lúc này điên loạn quá, nó khiến bà liên
tưởng đến tên sát nhân man rợ trong những bộ phim kinh dị mà
chồng bà hay xem…Chồng, 2 đứa con gái yêu quý mà bà đã rứt
ruột sinh ra,…bà không thể để cho tính mạng của họ gặp nguy
hiểm được. Bà nhìn sâu vào ánh mắt Phong, như muốn tìm ra 1
điểm yếu, 1 sự lung lạc nào đó để bắt bẻ rằng anh đang nói
dối. Tuy nhiên, càng bị hút vào ánh mắt dữ tợn kia, bà càng
rơi vào trạng thái hoảng loạn cực độ…”Hắn ta làm thật, hắn ta biết mình là ai, gia đình mình sẽ bị giết mất…!” – bà nghĩ
rồi gật đầu lia lịa, bất đắc dĩ buông sổ học bạ xuồng mặt
bàn.
Phong cầm lấy sổ học bạ mà lòng mừng như mở cờ trong bụng, anh tiếp tục thì thầm vào tai người phụ nữ:
- Vậy…từ giờ bà CÓ NÊN biết tôi là ai hay không?
- Kh…không… - bà ta đáp trong nỗi sợ hãi kinh người
Phong gật gù vẻ hài lòng rồi nhanh chóng nhét con dao và sổ
học bạ vào vali. Xong anh lệnh cho Lâm mở chốt cửa, trong khi anh ngồi phịch xuống ghế và chỉnh đốn lại quần áo. Bảo Lâm khéo léo mở chốt, anh đẩy cửa ra và xin lỗi 2 cô gái vì cái bệnh
“hay khóa cửa” của mình, hy vọng nụ cười tỏa nắng thương hiệu
có thể giúp ích anh trong lúc này. 2 cô nữ sinh đưa ánh mắt
khó hiểu nhìn nhau rồi cùng khúc khích cười. Khi họ e dè bước vào văn phòng, Phong ngay lập lức nheo mắt nhắc nhở người phụ
nữ cố bình thường hóa sắc mặt mình lại để khỏi bị nghi ngờ. Rồi bằng cử chỉ tự nhiên nhất, Phong đứng lên lịch sự chào
người phụ nữ rồi bước ra khỏi cửa, thở phào nhẹ nhõm vì đã
đi được 1 nửa chặng đường trong kế hoạch. Lâm ngờ vực ghé sát
vào tai cậu bạn, tò mò hỏi:
- Mày biết bả hồi nào vậy?
- Thật ra…tao chém gió đó!
Vào xe, Phong nhường vị trí tài xế cho Lâm và ngồi chiễm chệ
ở băng ghế sau mà săm soi sổ học bạ cũ kĩ. Lời phê tiêu cực
của giáo viên chằn chịt như án văn tự, những điểm số tệ hại
và thiếu dấu chứng nhận tốt nghiệp trung học phổ thông đã
khiến Phong thêm củng cố niềm tin vào kế hoạch của mình. Các
môn Toán, Lý, Hóa không tìm nổi 1 con số 6, còn những môn học
bài thì trải dài 1 hàng từng con 0 tròn trịa trông rất đẹp
mắt. Giáo viên dạy Sử đáng lẽ nên chuyển sang dạy Mĩ thuật,
bởi hiểm có ai vẽ số 0 một cách điệu nghệ như vầy lắm! Ý
nghĩ châm biếm ấy bất giác kéo khóe môi Phong thành một nụ
cười đầy vẻ thích thú. Anh thô lỗ nới rộng cổ áo vest thiếu
điều muốn xé toạc nó ra làm đôi rồi nói với cậu bạn:
- Sổ học bạ tệ hơn những gì tao mong đợi nữa mày ạ.
- Tao nghĩ có thể do nó lười biếng thôi – Lâm hồn nhiên đáp
- Xưa tao cũng lười bỏ cha ấy chứ! – Phong tặc lưỡi vẻ rất chảnh – mà kiếm con điểm 7 trong sổ của tao cũng KHÓ.
- Lại “thẩm du tinh thần” rồi! Giờ đi đâu đây?
- Về nhà.
Lâm quay hẳn về phía sau, ngạc nhiên:
- What the hell?? Mà