Biển Còn Sóng Gió

Biển Còn Sóng Gió

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323341

Bình chọn: 9.00/10/334 lượt.


Đôi môi bà xệ xuống, giọng nói buồn bã:

– Ta cũng không muốn tin. Tại sao nó lại muốn phá hoại nhỉ? Tại sao nó
lại tỏ vẻ thương cảm ta? Chưa ai trong gia đình có tình cảm đó cả.

Lục Di nhìn chằm chặp vào bà cụ:

– Thưa bà, sao bà có thể nói như vậy?

– Đúng đấy, Lục Di. Cháu biết đó, tất cả đều chịu đựng ta chỉ vì trong
những năm qua ta là người nắm túi tiền. Và cũng có thể đứa cháu gái của
ta Nhậm Tinh Doanh cũng không thương yêu ta.

– Tinh Doanh rất thương yêu bà. Cô ấy chỉ sợ bà thôi.

– Sợ ta ư? Thế nó nghĩ ta sẽ làm gì nó? Thật ngu xuẩn và thiếu lòng dũng cảm.

– Cháu nghĩ Tinh Doanh sợ điều cô ấy đã khiến bà đau lòng, cô ấy không có khả năng điều hành công ty. Và chồng cô ấy cũng thế. Bà đã gây cho cô
ấy một ấn tượng dai dẳng về cuộc hôn nhân của mình. Cô ấy xem như đó là
cái tội mà cô ấy đã đeo đẳng suốt bao năm qua.

– Ta không bao giờ tán thành việc nó lấy Mã Lãnh Bình.

Lục Di cất giọng nhẹ nhàng:

– Đó là cuộc sống của họ, thưa bà. Bà nên cảm thông khi họ làm những gì họ muốn. Cũng như bà, bà làm những gì bà mong.

Đôi mắt bà nhìn về xa xăm:

– Ta không biết rồi mọi chuyện sẽ đi về đâu.

Triều Phong gấp tập hồ sơ lại, quẳng vào ngăn tủ, rồi nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt.

Mã Lãnh Bình, trông anh gầy xanh xao và khắc khổ. Anh ta ngồi không yên,
luôn ngọ ngoạy. Lúc thì xoa hai tay, lúc lại đập đập bàn chân và lấy
ngón tay gõ gõ. Nhìn anh ta, Triều Phong thấy chán chường hơn là sự căm
phẫn.

Triều Phong, bà Gia Yến cần ở anh một bản báo cáo về tình trạng của công ty.

– Đúng, đấy là những gì bà cần để khẳng định mình không sai lầm khi mời tôi về đây.

Thế anh sẽ báo cáo những gì với bà cụ?

– Những thông tin quan trọng mà bà cần biết.

– Triều Phong! Hôm nay tôi đến đây là để cầu xin anh hãy giúp tôi. Tôi
đang ở đầu cuối của dây thòng lọng, chỉ có anh mới có thể giúp được tôi. Xin anh đừng báo cáo với bà Gia Yến những sai phạm của tôi. Nếu không,
bà chắc sẽ điên lên. Và không thể nói được là bà sẽ làm những gì với tôi và cả Tinh Doanh.

Triều Phong, dù tốt hay xấu, Tinh Doanh vẫn là em họ của anh. Chúng ta là người một nhà.

Triều Phong nhếch môi cười. Nụ cười ngạo mạn mà mọi người đã gán cho một đứa con hoang như anh. Giọng anh lạnh lùng, cay độc:

– Anh lầm rồi Lãnh Bình. Tôi không phải là một trong số các người. Tại
sao tôi phải giúp các người? Tôi nghĩ anh đã biết câu trả lời cho việc
này rồi.

– Tôi đang tự hỏi tại sao anh lại giúp đỡ bà già khọm ấy? Chẳng lẽ anh đã quên những gì bà ta đã làm với cha mẹ anh?

– Điều đó chẳng liên quan gì đến chuyện này cả.

– Tại sao lại không? Chỉ có một lý do duy nhất để anh tiếp nhận công ty
này là vì anh muốn trả thù cho những điều xảy ra với cha mẹ anh.

– Anh lầm rồi.

– Không bao giờ làm. Tôi biết tiền sử của anh và tôi biết những người
trong gia tộc anh. Anh sẽ tiêu diệt cơ nghiệp này để trừng phạt bà nội
anh và những người khác. Tôi phải thừa nhận điều ấy chẳng làm tôi đau
đớn chút nào. Nhưng tham vọng chiếm lĩnh công ty của tôi cũng không còn. Giờ đây, tôi đang đứng trên bờ vực thẳm.

– Mặc xác, anh đáng bị như vậy. Tôi đến đây là để cứu vãn công ty. Không phải để nghe câu chuyện sụt sùi của anh.

Những nép hằn chung quanh miệng Lãnh Bình trắng bệch vì căng thẳng. Sự căm
phẫn chẳng nhạt đi chút nào trong cặp mắt lạnh lẽo của anh ta.


Quả thật đúng như những lời đồn đại mà người ta đã gán cho một đứa con
hoang. Chai lì như đá và cay độc chẳng thua gì tôi. Nhậm Triều Phong,
tôi nhắc cho anh nhớ. Tôi đang đứng trên bờ vực thẳm, còn anh cũng đang
đứng trên bờ của một ngọn núi lửa lớn hơn nhiều.

Bàn tay Triều Phong nắm chặt lấy thành ghế. Có một ngọn lửa đang bừng lên trong lòng anh, đỏ rực trong đôi mắt anh.

– Mày đang nói chuyện gì vậy?

– Anh nghĩ, mọi người đều tin tưởng anh sao? Nếu anh nghĩ thế thì anh đã lầm. Mọi người đều nghĩ anh quay về đây là để trả thù.

– Tất cả mọi người ư?

– Đừng quên tôi là chồng của em họ anh. Không có chuyện gì trong gia đình mà tôi không biết.

Cặp mắt Lãnh Bình đảo qua đảo lại:

– Và còn một chuyện khác nữa ở đây.

– Đừng phí thời giờ nghĩ chuyện này nọ nữa. Mày cũng đã có đủ chuyện phiền toái rồi.

Triều Phong đứng dậy từ phía sau bàn làm việc và bước tới mở cửa. Nhưng dường như mọi việc không kết thúc mà chỉ mới bắt đầu từ ánh mắt thách thức
của Mã Lãnh Bình.

– Vì Lục Di phải không? Bây giờ mà ghép lại thì mọi chuyện đã rõ. Anh không đến mảnh đất này vì gia đình anh, vì bà Gia Yến. Anh làm tất cả mọi việc chỉ vì Lục Di.

– Không liên quan gì đến mày.

– Nhưng tôi nói cho anh biết, cô ấy không bao giờ thuộc về anh.

– Thế hả? Thế thì cô ấy cũng không bao giờ thuộc về mày.

– Song ít ra cô ấy không căm thù tôi.

Cảm giác lạnh lẽo trong anh bắt đầu


Lamborghini Huracán LP 610-4 t