80s toys - Atari. I still have
Biển Còn Sóng Gió

Biển Còn Sóng Gió

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323160

Bình chọn: 8.5.00/10/316 lượt.

br/>Những tiếng nhạc từ chiếc dương cầm ngân vang lên điệp khúc tình yêu muôn thuở ...

Chiều hôm nao tiếng hát bay cao Quỳ bên nhau trước đấng tối cao Hứa yêu nhau trao câu thề Chung sống trọn đời ...

– Lục Di! Đêm nay anh không muốn nói chuyện về quá khứ nữa.

Anh lấy các ngón tay chải mái tóc mềm mại ngát hương của nàng.

Lục Di nhổm người lên trên một khuỷu tay nhìn anh, khuôn mặt nàng kiều diễm trong ánh trăng vàng dịu.

– Thế anh muốn nói chuyện về điều gì?

Anh hôn vào cổ nàng:

– Tương lai. Anh đã cách biệt với cuộc sống bao nhiêu năm qua. Và điều tệ hại nhất là anh cũng chẳng, muốn từ bỏ nó. Và rồi em đặt chân vào
ngưỡng cửa và bắt đầu lên lớp cho anh về những trách nhiệm. Em đã buộc
anh đi vào tương lai lần nữa.

Lục Di cười khúc khích:

– Lúc đó anh chắc là bực lắm và em nghĩ là con chó của anh sẽ nuốt sống em.

Đôi mắt anh mơ màng bàn tay anh trượt xuống tấm thân kiều diễm của nàng và ve vuốt dịu dàng.

– Em lẫn lộn rồi Lục Di ạ. Chính anh đây mới là người sắp nuốt sống em.

Lục Di lẩm bẩm:

– Nói về ăn ...

Triều Phong cắn nhẹ vào tai nàng:

– Hừm!

– Anh còn để món gì trên bếp không?

Triều Phong bỗng nhổm dậy, một nét hoảng hốt thoáng trong mắt anh.

– Khỉ thật? Món bánh rán.

Lục Di cười chảy nước mắt khi nhìn Triều Phong đứng phắt dậy, chạy vào bếp. Nàng đứng dậy vẫn còn cười như nắc nẻ. Rồi khoác vội chiếc áo sơ mi màu trắng mà Triều Giang đã mặc trước đó. Anh đã nói, nàng thế này trông
thật đáng yêu.

Anh hổn hển khi đặt món ăn lên mặt bếp.

– Chạy không kịp thở nữa.

Lục Di mỉm cười:

– Muộn quá rồi, nó đã bắt đầu khét, anh nhìn xem kìa.

Triều Phong bực bội nhìn chỗ đậm màu trên chiếc bánh rán:

– Gã đầu bếp trưởng của nhà hàng đã nối với anh rằng nếu anh theo đúng
hướng dẫn thì nó sẽ không thế này. Em hãy nhìn xem nó sắp biến thành một món ăn khác rồi đấy. Mẹ kiếp! Việc đầu tiên anh sẽ làm sáng mai là nói
chủ nhà hàng tống cổ hắn.

Lục Di cười phá lên. Nàng cười đến nỗi phải lấy tay chùi nước mắt:

– Thôi đừng dọa dẫm nữa, khi anh sẽ không bao giờ làm điều đó với người
đầu bếp đáng thương. Triều Phong ạ, cái ngon của món bánh rán là khi
khét thế này chúng vẫn ngon. Thôi hãy chuẩn bị món bánh rán tuyệt vời
của anh đi. Và trong khi làm việc đó, anh có thể nói với em là anh yêu
em.

Triều Phong cũng bật cười. Anh thôi không chú ý đến món bánh rán bị khét nữa và quay lại nhìn Lục Di.

– Anh thật sự đã làm rối chuyện này lên phải không? Anh chẳng thấy người
nào trong gia đình anh biết nấu ăn cả, ít nhất là cách nấu nướng em
muốn.

Nhưng anh đã học hỏi, anh tin anh cũng đã cố gắng, và anh muốn được ghi nhận điều đó. Lục Di, anh yêu em.

Triều phong ạ! Anh đã làm một việc tuyệt vời. Vâng, em cũng yêu anh.

Thôi. chúng ta ăn đi đã nào.

Họ nhìn nhau mỉm cười.

Màn đêm tràn đầy tiếng cười hạnh phúc.

Hết