Teya Salat
Biển Còn Sóng Gió

Biển Còn Sóng Gió

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323404

Bình chọn: 8.00/10/340 lượt.

uyệt vọng, anh có hiểu điều ấy không?

Triều Phong nói nhẹ nhàng:

– Có Tôi hiểu. Anh ở trong tình thế cùng quẩn vì vậy anh phải quay sang nhờ vả nữ thần hộ mệnh của gia tộc này giúp đỡ.

Lãnh Bình nhếch mép:

– ''Nữ thần hộ mệnh'' hả? Lẽ ra tôi phải hiểu như vậy, phải không?

Chính nụ cười nhạo báng của Lãnh Bình khiến Triều Phong động thủ, bàn tay như gọng kìm của anh túm lấy ngực áo hắn ta:

– Đồ khốn!

Lãnh Bình nhìn chằm chặp vào Triều Phong, mồm há hốc ngạc nhiên:

– Cái gì vậy? Anh điên chăng?

– Không điên đâu. Này? Ông em họ, có một điều ngươi cần phải nhớ. Khi ở
trong tình thế như vậy, trước khi ngươi sử dụng Lục Di, ngươi phải biết
chắc chắn ai là người bảo vệ cô ấy.

– Hừm? Anh tưởng anh có thể
đi vào cửa chính và nắm lấy cơ nghiệp này, có phải không? Anh tưởng anh
có thể có tất cả chỉ vì bà Gia Yến quyết định chấm dứt một hận thù có
phải không? Này, tôi có tin cho anh đây. Anh không thể có được cơ nghiệp này đâu. Bằng cách này hay cách khác tôi sẽ tìm cách ngăn chặn.

Triều Phong mỉm cười:

– Ngươi không có cơ hội đâu.

Giọng nói sắc lạnh của Triều Phong khiến Lãnh Bình kiềm chế được chính bản thân mình.

– Triều Phong! Không phải anh nổi giận vì tôi đổ nợ, mà anh giận vì tôi đã đến gặp Lục Di có phải không?

– Đúng thế.

– Tôi đã cố mọi cách mình có thể nghĩ ra được. Tôi đáng chịu quá nhiều áp lực, tôi phải làm gì bây giờ?

Triều Phong rời tay nắm từ ngực áo Lãnh Bình, ôn tồn nói:

– Đã đến lúc cậu phải học một điều gì đấy, người em họ ạ.

– Là điều gì?

– Nếu cậu sa vào một cái vũng lầy như vậy, trước hết cậu phải học cách
dọn dẹp sạch nó, đừng dựa dẫm vào một người phụ nữ, mà hãy đứng lên vững vàng trên chính đôi chân của mình. Nghị lực, niềm tin và sự chân thành
sẽ giúp cậu.

Lục Di dán mắt vào khung cửa, nàng nhổm dậy khi nghe tiếng bước chân quen thuộc bên ngoài dãy hành lang.

Triều Phong bước vào mang theo hương thơm dịu nhẹ. Liếc nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của anh, nàng đã tự nhủ lúc này không phải là lúc tốt nhất để nói
chuyện với anh. Nhưng nàng đã quen với cung cách của con người này.

Nàng hỏi một cách băn khoăn khi nhìn anh.

– Thế chuyện anh gặp Lãnh Bình thế nào?

– Anh ta và tôi đã đi đến điều mà người ta thường mô tả là điểm gặp gỡ của các bộ óc.

– Không có sự ẩu đả thế thì hay quá. Tôi rất mừng Triều Phong ạ. Lãnh
Bình cũng có thiện chí đấy chứ anh thấy không? Anh ta chỉ cố chứng tỏ
khả năng của mình.

– Ư ... hừm.

Lục Di cau mày:

– Anh sẽ giúp anh ta chứ?

Triều Phong có vẻ phật ý:

– Chúng ta hãy nói với nhau thế này nhé. Tôi chỉ giúp cho anh ta hướng đi đúng. Còn bản thân anh ta phải tự hành động.

– Tôi vẫn chưa hiểu ...

– Lãnh Bình sa vào vũng lầy đó là vì một tay tổ lừa đảo. Hắn gạt những
người như anh ta. Những người tự cho rằng mình đủ hiểu biết để lao vào
thương trường.

Lục Di kinh ngạc:

– Trời! Vào Lãnh Bình khốn khổ đã lao vào bẫy?

– Đúng vậy.

– Thế làm cách nào mà anh biết được đây là vụ lừa bịp?

– Tôi tiến hành một vụ điều tra. Mà điều này lẽ ra Lãnh Bình đã phải làm
khi khởi đầu việc liên doanh. Cuối cùng thì tên lừa đảo đã được giao cho chính quyền xử lý. Và Lãnh Bình thoát nạn.

Lục Di cảm thấy nhẹ người hẳn đi:

– Lãnh Bình chắc phải thở phào nhẹ nhõm khi nghe điều đó.

Triều Phong nói chậm rãi:

– Anh ta vẫn chưa biết điều này.

– Thế anh vẫn chưa nói với Lãnh Bình à? Triều Phong, sao anh có thể làm
vậy với anh ta? Chắc anh biết là anh ta lo lắng như thế nào.


Tôi nói với Lãnh Bình hãy đi tìm hiểu điều anh ta cần tìm để cứu lấy
mạng mình. Đồng thời anh ta sẽ học được một bài học bổ ích để đời.

Lục Di im lặng ngẫm nghĩ. Việc Triều Phong giúp Lãnh Bình thoát nạn đúng là một tin tức tuyệt vời. Có lẽ tối nay nàng sẽ gọi điện cho Lãnh Bình
biết chuyện.

– Này! Lục Di! Xin đừng tính đến chuyện đó đấy nhé.

– Tính chuyện gì?

– Tôi có thể đọc được ý nghĩ của cô như đọc một cuốn sách. Cô không được
gọi điện cho Lãnh Bình để nói cho anh ta biết những điều tôi đã nói với
cô.

Theo cách của tôi anh ta sẽ có được một bài học. Thôi nữ thần hộ mệnh, tốt nhất cô hãy đứng ngoài cuộc, nếu như cô đồng ý cách giải
quyết vấn đề của tôi.

– Nhưng mà Triều Phong ...

– Thôi,
quên chuyện ấy đi. Đấy là một mệnh lệnh. Lục Di! Cô đã yêu cầu tôi giúp, cô đã có được sự giúp đỡ của tôi. Bây giờ cô lại bị say lầy vào đó. Đấy có phải là một cách cảm ơn?

Lục Di lí nhí trong miệng:

– Tôi đặt niềm tin ở anh.

Triều Phong mỉm cười thoải mái:

– Chắc sẽ như vậy.

Nàng bỗng thấy nụ cười của anh thật đẹp và quyến rũ hơn bất cứ nụ cười đa tình nào.

Triều Phong nói:

– Thôi, bây giờ chúng ta hãy nói đến một chuyện, dù sao cũng