Pair of Vintage Old School Fru
Biển Còn Sóng Gió

Biển Còn Sóng Gió

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323432

Bình chọn: 10.00/10/343 lượt.

i này, có lẽ suốt cả đời nàng sẽ luyến tiếc cơ
hội bỏ qua này. Nhưng thật sự nàng đã bỏ qua biết bao cơ hội trong cuộc
đời này ...

Lục Di mở tung cửa sổ cho những ngọn gió mát tuông
vào phòng. Đêm thật đẹp và bình yên, ánh trăng hạ huyền trên bầu trời
đêm và muôn sao lấp lánh. Tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá tiếng gió rít qua
những rặng thông già ...

Lục Di có thêm vài giờ làm việc ở văn
phòng, vùi đầu vào công việc khiến nàng quên cả thời gian. Cho đến khi
anh thấy mi mắt nặng trĩu, nàng gục đầu lên bàn giấy và khép hờ mi mắt
lại. Gió mát và sự tĩnh lặng khiến nàng đi dần vào giấc ngủ lúc nào
không hay.

Nàng không nghe tiếng cú sang canh lẫn tiếng bước chân trên dãy hành lang vắng lặng. Rồi trong một thoáng mơ màng, nàng nghe
có ai đó gọi tên mình.

– Lục Di!

Nhưng nàng vẫn chìm trong giấc ngủ chập chờn.

– Gì vậy?

– Muộn quá rồi, để tôi đưa cô về nhà.

Nàng dường như không biết mình đang nói gì.

– Đây là nhà của tôi, của tôi ...

Yên lặng trong một lúc ...

– Lục Di?

– Gì vậy?

– Mã Lãnh Bình muốn gì ở cô?

Lục Di quá buồn ngủ, không ý thức về câu hỏi lẫn những gì xung quanh nàng. Nàng trả lời như một cái máy không hề suy nghĩ:

– Để vay một món tiền.

– Bao nhiêu?

Nàng muốn chồm dậy về phía ánh sáng muốn mở mắt ra. Nhưng thật không may đầu óc nàng vẫn mê mệt vì nàng quá buồn ngủ. Nàng nghe mình nói:

– Cả một gia tài.

– Cái gì!?

Lục Di chớp chợt tỉnh trước sự sắc lạnh của câu hỏi. Nàng nhổm dậy và nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Triều Phong:

– Tôi sẽ cho tên khốn ấy một trận.

Lục Di chợt nhận ra mình đã tạo nên một cơn sóng phẫn nộ trong lòng Triều Phong mà nàng không kiềm chế nổi.

– Thôi nào, Triều Phong. Hãy bình tĩnh lại đi.

Triều Phong quẳng chiếc áo khoác sang một bên rồi đứng phắt dậy, anh đi lại trong phòng:

– Bình tĩnh ư? Cái tên đốn mạt ấy đòi cô cho vay một khoản tiền lớn, thế
mà cô muốn tôi bình tĩnh lại ư? Tôi không hiểu tại sao hắn lại trông cậy vào cô với một việc như vậy.

Lục Di thở dài, có lẽ sẽ dễ dàng
hơn nếu nói chuyện với anh vào một lúc nào đấy mà không phải lúc này.
Nhưng nàng biết anh sẽ không bao giờ buông trôi câu chuyện này cả. Nàng
từ tốn ngồi thẳng người, lưng tựa vào thành ghế kéo lại chiếc áo khoác:

– Anh ta cũng biết rằng tôi không thể có nổi khoản tiền đó, nên anh ta đã có một kế hoạch.

– Ái chà? Tôi cũng nghĩ hắn sẽ làm như vậy.

Triều Phong dừng lại bên cạnh Lục Di:

– Kế hoạch gì? Có phải hắn muốn cô nhờ cậy vào một người khác?

Nàng khẽ thở dài khi thấy anh nhanh chóng đi đến một kết luận chính xác như vậy.

– Anh ta muốn tôi vay tiền của anh và nói là để chuẩn bị một kế hoạch tốt đẹp của tôi.

– Và một khi cô lấy được tiền từ chỗ tôi, cô sẽ chuyển qua tay hắn. Khỉ thật!

Cái tên vô lại đó phá hoại công ty xuống dốc một cách thảm hại, khi bà Gia
Yến quản lý công ty, vẫn còn chưa đủ hay sao giờ lại gây thêm họa.

Lục Di sững sờ nhìn anh:

– Có lần anh đã nói với tôi có một thành viên trong gia đình đã phá hoại công ty. Thì ra anh đã biết ...

– Tất cả. Ngay từ những ngày đầu. Tôi đã âm thầm ngăn chặn bàn tay tội
lỗi của hắn. Và lần này, hắn đã đi vào con đường cùng. Đó là lỗi lầm do
sự tham vọng của hắn.

Lục Di nheo mắt. Chắc chắn Triều Phong nắm
được những cốt lõi của vấn đề một cách nhanh chóng. Nàng chẳng nên ngạc
nhiên. Người đàn ông này quả thật tuyệt vời.

– Có lẽ những gì anh nói là đúng.

Triều Phong hỏi:

– Thế Lãnh Bình có nói với cô là hắn cần một khoản tiền lớn như vậy để làm gì không?

Lục Di bặm môi:

– Anh ta đang gặp phải một chuyện phiền toái gì đấy.

– Chuyện phiền toái gì đấy à?

– Tôi không chắc chắn lắm. Chuyện gì có liên quan đến liên doanh, nhưng
bị đổ bể. Lãnh Bình nói anh ta sẽ vào tù nếu không có được khoản tiền
đó.

Triều Phong im lặng trong vài giây:

– Thế tại sao Lãnh Bình không tự mình đến gặp tôi?

– Đừng ngơ ngẩn như vậy. Anh ta chẳng thể nào đến gặp anh được. Anh ta
lâm vào cái chuyện rắc rối là vì anh ta muốn cố khẳng định mình với mọi
người.

Anh ta không muốn cuối cùng mọi người lại nghĩ anh ta là một kẻ không ra gì.

– Hắn đúng là một kẻ không ra gì, hắn đúng như thế đấy. Hắn cũng là một
tên ngốc khi tính sẽ thoát ra khỏi chuyện này bằng cách sử dụng cô như
vậy.

– Thôi đi nào, Triều Phong.

– Thế cô tính sẽ gỡ cho hắn ra khỏi cái mớ bòng bong này bằng cách nào?

– Không, tất nhiên không. Tôi tin chuyện ấy chẳng bao giờ thực hiện được với khả năng của tôi.

Triều Phong nheo mắt nhìn nàng:

– Tại sao không? Biết đâu tôi sẽ đưa tiền cho cô?

– Vâng, rất có thể anh sẽ làm thế, nhưng tôi đã không thể nói dối anh là
tôi sẽ sử dụng khoản tiền đó cho những dự tính riêng tư của tôi.