
sao? Chẳng lẽ anh sẽ hành hạ tôi trong công việc ư?
– Những gì xảy ra giữa chúng ta trong công việc không liên quan gì đến
chuyện này. Lý do mà cô sẽ lấy làm tiếc khi đi khỏi đây đêm nay là vì cô sẽ phải dành phần còn lại của cuộc đời phân vân không hiểu những gì
giữa chúng ta có một ý nghĩa như thế nào.
– Lạy Chúa! Triều Phong! Anh nhặt được điều ấy ở đâu ra vậy?
Môi nàng khẽ mím lại:
– Giữa chúng ta là một ranh giới của hai thái cực khác biệt nhau. Sẽ không bao giờ có chuyện tình yêu.
– Cô nghĩ như thế à?
– Tất nhiên. Tôi chẳng trông đợi gì ở một người họ Nhậm.
– Tại sao?
Đôi mắt nàng thật trong sáng và nghiêm nghị:
– Điều cuối cùng là tôi muốn trở về nhà.
Lục Di quay ngoắt lại rồi bước đi. Triều Phong chịu đựng vài giây phút sững sờ rồi vội chạy theo Lục Di.
Anh khoác tay nàng đi vào bóng đêm.
Không khí lạnh ban đêm phả vào mặt Triều Phong như gáo nước lạnh.
Anh bắt đầu thấy tỉnh táo hơn. Phần nào anh đã bình tĩnh lại. Anh tự nhủ:
Anh cần có thời gian để thuyết phục Lục Di rằng nàng cũng cần anh như anh cần có nàng.
Anh cũng chẳng cần phá tan bầu không khí yên lặng giữa hai người khi đi bộ
một quãng đường đến căn nhà gỗ của nàng. Tới nơi, anh kiên nhẫn đứng chờ nàng mở khóa cửa. Căn phòng phản chiếu một ánh sáng vàng dịu ...
Lục Di lặng lẽ bước qua ngưỡng cửa và đóng cửa lại trước mặt Triều Phong, môi thoáng nở nụ cười buồn.
– Tôi xin lỗi đã làm anh hiểu lầm. Lẽ ra tôi không nên để cho anh hôn tôi.
Nếu anh nghĩ những gì xảy ra trên bãi biển khi nãy là lỗi của tôi thì tôi chỉ có thể nói rằng tôi rất lấy làm tiếc.
Triều Phong đặt một bàn tay vào khung cửa và tựa sát vào. Anh muốn nàng thấy được sự tức giận trong ánh mắt của anh.
– Chúng ta cần làm rõ chuyện này tại đây Lục Di? Những gì xảy ra là lỗi
của tôi. Tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm. Thôi, bây giờ thì cô hãy ngủ đi và hãy quên tất cả những chuyện ấy trước khi nhắm mắt.
Từng đợt
gió lạnh đập vào chiếc áo khoác của Triều Phong khi anh lướt đi dọc theo bãi cát dưới ánh trăng. Anh muốn không khí lạnh sẽ làm anh tỉnh táo,
quên đi những cảm xúc trong người ...
Cuối cùng khi đến tận cuối
bãi biển, anh đã hoàn toàn lấy lại tự chủ. Anh có thể tính toán rõ ràng
và trở về sự lạnh lùng cố hữu của anh. Anh tự hỏi:
Tại sao mình
lại quyết định quay trở lại mảnh đất này? Anh cố nói với mình là anh
theo đuổi cơ nghiệp của gia tộc. Anh đã đùa cợt với ý nghĩ sẽ trả thù
dòng họ mình.
Anh nhận sự thách thức khi đối đầu với quá khứ.
Giờ thì anh nhận ra thực tế phũ phàng là cuối cùng anh đã có câu trả lời thật sự cho những câu hỏi của mình:
''Anh đến mảnh đất này là vì Lục Dí'.
Sáng hôm sau, khi vừa thức dậy, Lục Di đã đối diện với một vị khách trước ngưỡng cửa nhà mình. Nàng buông một tiếng thở dài:
– Chào Lãnh Bình.
Người đàn ông trong quá khứ đầy ám ảnh của nàng dường như đã biến thành một con người khác, nghiêm trang và thành khẩn:
– Cho tôi vào chứ, Lục Di?
– Được thôi.
Lục Di miễn cưỡng mở cửa cho Lãnh Bình bước vào.
Anh hỏi khẽ:
– Cho phép tôi ngồi xuống chứ?
Vẫn bị ám ảnh với quá khứ, Lục Di khua tay một cái hờ hững về phía chiếc ghế.
– Xin cứ tự nhiên.
– Cám ơn.
Khi cánh cửa khép lại, Lục Di quay mặt từ phía bãi biển lại đối mặt với khách – Anh muốn nói chuyện gì với tôi vậy?
Sự thiếu vắng nụ cười làm nổi bật thêm sự cay đắng nặng nề trong cặp mắt của Mã Lãnh Bình.
– Kể ra cũng hơi phức tạp. Một sự việc mà tôi không thể nói với cô tại văn phòng.
Lục Di cảm thấy sự căng thẳng trong giọng nói của Lãnh Bình. Nàng rót một tách trà nóng trao cho anh.
Lãnh Bình nhìn nàng qua làn khói thơm ngát của tách trà nóng trên tay:
– Lục Di ạ! Tôi đang gặp một chuyện rắc rối, mà chỉ có cô mới có thể giúp tôi được.
Lục Di lắng nghe với vẻ cảm thông:
– Tôi vui mừng sẽ làm được gì có thể, Lãnh Bình, anh hiểu đấy. Chúng ta
vẫn là những người bạn tốt. Anh đang nói đến chuyện rắc rối gì vậy?
– Có lần Triều Phong đã nói, có một kẻ giấu mặt trong hàng ngũ lãnh đạo đang phá hoại công ty. Kẻ đó chính là ... tôi.
Lục Di gần như đánh rơi tách trà đang cầm trên tay:
– Cái gì? Lãnh Bình! Anh đang nói đùa đấy chứ?
– Tôi cũng mong đó là chuyện đùa.
Lãnh Bình thọc hai tay vào túi và nhìn xuống mũi giày. Khi anh ta ngước cặp mắt lên nhìn nàng, ánh mắt thật thảm hại:
– Tờ giấy nợ này, đã đẩy tôi vào bước đường cùng.
Lãnh Bình đưa một tờ giấy tới trước mặt Lục Di. Nàng đọc nhanh và sững sờ:
– Gần như cả một gia tài.
– Ôi, Lãnh Bình! Anh đang gặp phải chuyện gì vậy?
– Lý do là chỗ tôi góp vốn làm ăn. Chuyện này có quy mô lớn, rất hứa hẹn, Lục Di ạ. Nếu thành công thì chắc chắn tôi có thể chứng tỏ với bà Gia
Yế