80s toys - Atari. I still have
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211255

Bình chọn: 8.5.00/10/1125 lượt.

m hôn lễ… Đứa em trai của tôi… Tôi sẽ nói với nó rằng,
nó và Hướng Dao không hợp”, Đằng Vân nói.

“Không, không cần”,
Hướng Viễn lắc đầu, “bây giờ thấy thì chuyện này người sai là tôi. Tôi
không nên ngăn cấm Hướng Dao và Đằng Tuấn ngay trước mặt nó. Hướng Dao
luôn làm ngược lại lời tôi, chuyện tôi càng không muốn nó làm thì nó
càng làm cho tôi xem. Tôi phản đối gì thì nó thích cái đó. Nếu lúc đầu
tôi bỏ mặc thì có lẽ chúng đã không thành đôi. Nói thực, em trai anh
chưa chắc là dạng Hướng Dao thích, có thể đó chỉ là một cảm giác mới mẻ
với nó. Bây giờ đến nước này, có vẻ như tôi đã đẩy chúng một cái, nếu
như anh cũng nhúng tay vào thì chúng sẽ càng cho rằng mình là Romeo và
Juliette mất.”

Đằng Vân ít khi thấy vẻ ảo não như vậy trên mặt
Hướng Viễn, anh cười khổ: “A Tuấn đầu óc nó đơn giản nhưng lại rất chân
thành với Hướng Dao. Như nó không xứng với Hướng Dao, tôi biết”

Hướng Viễn nhìn Đằng Vân một cái, nói gọn: “Anh hà tất phải nói như vậy? Đương nhiên, tôi biết cậu ta không sai, anh cũng vậy… Đằng Vân, nói
thật là, trong lòng anh cũng cảm thấy tôi quá ngạo mạn, không hiểu tình
cảm đúng không? Tùy các anh nghĩ sao thì nghĩ vậy.”

“Tôi nghĩ thế nào có quan trọng không?”

Lúc này, xe đã dừng trước cửa nhà Đằng Vân. Hướng Viễn tắt máy, trước
khi Đằng Vân xuống còn thở dài: “Em trai anh là người thật thà, tôi
biết. Đằng Vân, không phải tôi khinh khi gì cậu ấy nhưng tôi biết Hướng
Dao là đứa hay thay đổi, đầu óc hễ nóng lên là cũng chẳng biết mình muốn làm gì nữa. Tôi không tán thành việc nó và Đằng Tuấn ở bên nhau không
phải vì ghét bỏ Đằng Tuấn, mà vì chút lòng ích kỉ của mình. Tôi chỉ có
một cô em gái, tôi mong con đường sau này nó đi sẽ êm ả nhẹ nhàng, cuộc
sống hạnh phúc hơn, anh có hiểu không?”

Cô vừa nói vừa tự cười
giễu mình: “Bây giờ nói thế cũng chẳng có ý nghĩa gì, tôi lại là người
độc ác chia quyên rẽ thúy, không chừng ngày mai nó sẽ kết hôn ngay cho
tôi xem. Thôi cứ thuận theo tự nhiên vậy. Chưa biết chừng chúng ta sẽ
trở thành thông gia cũng nên”.



Trước mặt người chị hơn mình sáu tuổi, Hướng Dao ấu trĩ đến mức đáng thương, ấu trĩ tới nỗi Hướng Viễn không tốn chút công sức nào mà vẫn nhìn thấu tâm tư muốn nói mà ngập ngừng của cô.

Hôm ấy, Đằng Tuấn trực ca sáng. Thời gian vào làm đã qua được một lúc, những người bước qua cổng công ty cũng thưa thớt hẳn, cậu thấy không còn việc gì làm nên lấy chổi để vun đám lá rụng quanh đó lại một chỗ.

Cổng công ty thuộc phạm vi quản lý của bảo vệ, song công ty có người chuyên dọn vệ sinh, một anh bảo vệ tuần tra trực cùng ca đi ngang qua, nói một câu: “Cậu dọn dẹp làm gì thế, cấp trên phát lương gấp đôi cho à?”.

Đằng Tuấn đáp: “Rảnh rỗi thì làm thôi mà”.

Cậu làm việc rất nghiêm túc, đến những khe rảnh bên tường cũng dọn dẹp một lượt, nửa phiến lá cũng không bỏ qua. Thực ra, lúc làm những việc này, trong lòng Đằng Tuấn không nghĩ ngợi nhiều, từ nhỏ cậu đã là đứa trẻ cần mẫn ưa lao động, trên còn có mấy người chị, không lớn tuổi hơn cậu là bao nhưng cũng đã lấy chồng hết, người anh họ Đằng Vân cùng sống chung với bố mẹ cậu lại đi học ở xa, cha mẹ đã già, cậu là đứa con trai duy nhất bên cạnh, bao việc của nhà nông, cậu không làm thì ai làm nên cũng đã quen cả rồi.

Mười lăm tuổi Đằng Tuấn vào bộ đội, cậu thao luyện nghiêm túc, làm việc hay giúp người khác đều tích cực, thêm vẻ ngoài ưa nhìn, tính cách trung hậu, mấy lần cứu người bị nạn lập công, rất được cấp trên yêu thích. Nhưng vì trong quân đội cậu không có mối quan hệ nào, lúc giải ngũ chỉ được lĩnh một, hai chục triệu bồi thường rồi được đẩy về chốn cũ. Cậu cũng chẳng có lời nào oán thán, vốn là một đứa trẻ nhà nông, từ đâu đến thì về nơi đó là chuyện bình thường. Cậu đưa tất số tiền đổi lấy ba năm trong bộ đội cho cha mẹ, chỉ để lại cho mình tám trăm nghìn, mua một vé tàu hoả rồi đến thành phố G với người anh họ Đằng Vân.

Đằng Tuấn sùng bái Đằng Vân, cậu cảm thấy anh mình cực kỳ xuất sắc, có Đằng Vân kiếm tiền ở ngoài, cuộc sống cả nhà họ đã đủ ăn đủ mặc không phải lo nghĩ. Đằng Tuấn sở dĩ đến thành phố G, ngoài chuyện để anh em nương tựa vào nhau, quan trọng hơn là muốn nhìn thấy cuộc sống ở thành phố lớn. Mang tiếng là đã đi bộ đội, song thực tế số lần cậu ra khỏi doanh trại chỉ cần dùng một bàn tay cũng đếm đủ.

Cậu tự biết mình không có văn hoá gì, không thể làm những việc nhẹ nhàng. Những ngày ở Giang Nguyên, Đằng Tuấn nhận tiền lương trên dưới một nghìn tệ, mỗi tuần trực đêm hai ngày, bốn ngày trực sáng, ở trong trung cư dành cho người độc thân, cảm giác vô cùng mãn nguyện. Quan trọng hơn là cậu đã gặp được cô gái đẹp nhất thế gian chính ở nơi này, lúc cô cười, Đằng Tuấn thấy trong trái tim mù nhạc của mình như có một chú chim nhỏ đang véo von ca hát. Cậu chưa bao giờ nghĩ cuộc sống như vậy có gì không ổn, chỉ cần có thể khiến cậu vui vẻ như thế mãi, được ở bên cô gái ấy mãi, thì có đổi bằng gì cậu cũng chẳng cần.

Đằng Tuấn rất chiều chuộng Hướng Dao, cậu cũng đối xử tốt