
ằng Tuấn vẫn nhớ rõ như in, mỗi lần nhớ đến đều có cảm giác hoảng sợ không chỗ nào dung thân. Nhất định là Hướng Viễn không hài lòng với cậu, cô không thích cậu và Hướng Dao ở bên nhau nên muốn đuổi việc cậu, chắc chắn là thế!
Cậu không muốn rời khỏi đây. Cậu đã quen cuộc sống nơi này, sợ phải di chuyển sang chỗ khác nhưng quan trọng nhất là Hướng Dao duy lúc lạnh lúc nóng với cậu nhưng khi gác cổng chí ít cậu cũng nhìn thấy cô, mỉn cười với cô. Đằng Tuấn muốn chạy về phòng gọi điện cho anh họ, ai cũng biết Đằng Vân là trợ thủ đắc lực của Hướng Viễn, anh họ sẽ nói giúp cậu.
Nhưng đội trưởng đã nóng nảy mắng: “Có cần tôi khiêng kiệu đến mời cậu đi không? Đám nhân công ngoại tỉnh các người đừng làm phiền tôi thêm”.
Đội trưởng là nhân công cũ người bản địa, cũng là gác cổng, chỉ có điều thêm được chức vụ nho nhỏ. Vì ông ta là nhân viên cố định, hưởng thụ được những đãi ngộ tốt nhất trong các cập nhân viên ở Giang Nguyên, không cần chăm chỉ làm việc, cũng không cần trực đêm, thậm chí có lúc chỉ cần ở công ty một chút rồi có thể đường hoàng về nhà ngủ thẳng giấc, chỉ cần đợi đến tuổi là nghỉ hưu. Thu nhập của đội trưởng thì Đằng Tuấn không biết nhưng có lần trò chuyện với mấy bảo vệ khác, họ bắt cậu đoán, cậu e dè hỏi: “Chẳng lẽ gấp đôi chúng ta?”. Kết quả là những người ở đó đều cười to, nhạo cấu không biết sự đời.
Cùng là người ngoại tỉnh, những tầng lớp cao như Hướng Viễn và Đằng Vân thì chẳng ai dám làm gì, nhưng nhân viên quèn bị la mắng lại là chuyện bình thường, Đằng Tuấn cũng đã quen với việc đội trưởng thỉnh thoảng mắng mỏ vô cớ và sai vặt cậu rồi. Lúc đầu, ông ta còn kiêng nể vì cậu là em trai của Đằng Vân, về sau ý thức được rằng, Đằng Vân vốn là người không thích dụng chạm, Đằng Tuấn lại không ưa mách lẻo nên càng làm quá hơn, có lúc còn nói ra những lời đồn đại khó nghe về Đằng Vân. Trong lòng Đằng Tuấn rất tức giận nhưng không muốn gây sự, cũng sợ làm phiền đến anh mình nên đành ngậm đắng nuốt cay.
Những lời đại loại như “đám nhân công ngoại tỉnh” nghe cũng đã nhiều, lâu dần cũng tê liệt, song không biết vì sao mà lần này nghe đội trưởng nói thế, Đằng Tuấn cảm thấy một nỗi phiền muộn chưa từng có. Cậu khẽ co nắm tay lại rồi lại buông ra, cúi đầu vội vã đi lướt qua người đội trưởng ấy.
Người của phòng nhân sự tìm Đằng Tuấn là một bà cô trung niên, cũng khá hoà nhã. Đằng Tuấn thấp thỏm chờ đợi lĩnh phí nghỉ việc nhưng bà cô kia lại quan sát cậu một lúc rồi đẩy một tờ đơn cử đi học bồi dưỡng đến trước mặt cậu.
“Đằng Tuấn phải không? Ngày mai bắt đầu đến học ở trung tâm bồi dưỡng chức năng lao động nhé. Thời gian, địa điểm trên đơn đã có, tự xem cho kỹ đi.”
Đằng Tuấn ngơ ngẩn, băn khoăn cầm lấy tờ đơn, trên đó viết rõ tên cậu bằng giấy trắng mực đen, và cả dấu mộc đỏ tươi nữa.
“Thưa cô, bồi dưỡng? Bồi… bồi dưỡng gì ạ?”
“Hàn điện! Sao, cậu không biết à? Thằng bé này, đến Giang Nguyên cũng khá lâu rồi, học bồi dưỡng không phải ai cũng được đi đâu.”
Không cần bà cô ấy nói thì tự Đằng Tuấn cũng đã nghe nói, công việc hàn điện là loại công việc kỹ thuật khan hiếm người nhất trong các dạng công việc cùng loại ở Giang Nguyên, đãi ngộ cũng cao nhất. Thợ hàn điện phải có giấy chứng nhận, công ty bỏ tiền ra đưa công nhân đi học bồi dưỡng nhưng khi lấy được giấy chứng nhận lại bị công ty khác cướp đi mất, công ty trước đó cử đi học xem như phí công tặng của hồi môn cho người khác.
Trước kia Diệp Khiên Trạch quản lý nhân sự, tính tình anh nhân hậu nên đối diện với tình trạng thất thoát thợ hàn thì chỉ biết nâng cao đãi ngộ, tăng lương để giữ người, cuối cùng lại dẫn đến hiện tượng những công nhân có giấy chứng nhận bắt đầu kiêu ngạo phách lối, lĩnh tiền lương cao song hơi bất mãn tý là bỏ đi ngay, dù gì nơi này không giữ người thì khắc có chỗ khác. Nếu không bị ép buộc thì bất đắc dĩ lắm Diệp Khiên Trạch mới mượn đến luật pháp, dù gì anh cũng cảm thấy không thể giữ người ta ở lại là do văn hoá công ty có vấn đề.
Sau khi Hướng Viễn tiếp tay, cô lặng lẽ bảo phòng nhân sự tuyển dụng một loạt thợ hàn mới với thu nhập cao, khi những người này đã vào vị trí, cô liền cắt gọt hết tất cả những thợ hàn cũ suốt ngày đòi tăng giá cao tận trời xanh. Nói theo cách của cô, cô thà dùng cùng một số tiền như thế để mời người ngoài, chứ không thể nuôi sống đám người không biết phải trái kia. Cùng lúc với việc “thay máu”, Hướng Viễn cũng đã đánh tiếng trước với những người cùng ngành mà mình quen trong và ngoài tỉnh rằng, những người này không thể dùng được. Trong nghề, cô là người tiếng nói có trọng lượng, một khi đã lên tiếng thì đám thợ hàn được Giang Nguyên vỗ béo ấy muốn tìm nơi khác trú thân thì e rằng khó như lên trời.
Chuyện này vừa lan truyền ra, không những chỉ thợ hàn mà tất cả các công nhân các ngành kỹ thuật khác tự nâng giá cao cũng co vòi lại rất nhiều. Một câu nói mà Hướng Viễn bảo Diệp Khiên Trạch cũng được truyền đi, cô nói, khi cơ nghiệp bị “đau bụng”, văn hoá là giấy vệ sinh trong toilet ch