
mình cần.
Bàn tay Hướng Viễn giữ lấy ly nước, vô thức khép chặt lại rồi chầm chậm buông tay: “Tớ không tin sẽ bị dồn vào đường cùng”. Cô cười tươi, tiếp
tục hỏi Chương Việt: “Cậu nói cậu tin tưởng, tại sao còn phải đi?”
Chương Việt uống cạn phần rượu trong cốc, nói: “Vì xa nhau một chút, tớ mới có thể tiếp tục tin tưởng”.
Do Hướng Viễn thông thuộc mọi thứ, đã chẩn bị trên dưới chu đáo nên phê chuẩn các hạng mục khi xây dựng khu nghỉ mát suối nước nóng đã được làm thủ tục rất thuận lợi. Ở Giang Nguyên, tuy Hướng Viễn luôn đề xuất giảm vốn bỏ ra càng thấp càng tốt, song cô biết rõ trong hoàn cảnh thương
trường ác liệt hiện nay, muốn thành công thì số tiền phải bỏ ra không
được tiết kiệm dù chỉ một xu.
Diệp Bỉnh Lâm cực kỳ xam trọng
việc thi công xây dựng khu nghỉ mát này. Tuần nào cũng phải tự đi tìm
hiểu tiến độ công việc, nếu không vì cơn bệnh hạn chế khả năng của mình
thì ông muốn đến công trường thi công hằng ngày. Điều này cũng là đương
nhiên vì Giang Nguyên đã phải đổ cạn vốn lưu động vào ngành nghề mà mình chưa từng chen chân vào. Nhà máy, tòa nhà văn phòng, thiết bị, tất cả
tài sản cố định, ngoài căn nhà cũ của Diệp gia ra, tất cả phải thế chấp
cho ngân hàng. Có thể nói rằng, thành bại của việc xây dựng khủ nghỉ mát này quan hệ trực tiếp đến tương lai sau này của Giang Nguyên và Diệp
gia.
Hướng Viễn trở thành con dâu của nhà họ Diệp là một trong
những việc khiến Diệp Bỉnh Lâm thấy an ủi nhất trong nửa đời còn lại.
Hai đứa con trai ông ấy lại chẳng ai hứng thú với việc kinh doanh, một
đứa miễn cưỡng chấp nhận nhưng cũng thờ ơ qua loa, cũng may lúc chọn bạn đời thì không mơ hồ. Mỗi lần Diệp Bỉnh Lâm uống trà Phổ Nhĩ thơm ngon
trong bệnh viện, an nhàn trò truyện với những bệnh nhân trong đó, ông
hiểu nếu không có cô con dâu ấy thì ông không thể thoải mái như vậy
được.
Mấy năm nay nhờ có Hướng Viễn mà Giang Nguyên dường như đã “xế chiều” lại tiến vào quỹ đạo phát triển, tiếp tục đi lên. Chủ trương của Hướng Viễn là phát triển nghề phụ nhưng nghề chính không thể bỏ.
Sau khi Trương Thiên Nhiên dần rút lui khỏi lĩnh vực cung ứng vật liệu
xây dựng , Giang Nguyên đã lấy lại vị trí quan trọng nhất trong tỉnh,
những công ty và nhà máy nhỏ lẻ đã bị Trương Thiên Nhiên và Hướng Viễn
liên kết đánh sập từ lâu, không còn lại bao nhiêu, cho dù cho dù có thể
sinh tồn thì cũng không phát triển nổi nên không thẻ trở thành mối đe
dọa cho Giang Nguyên. Trong tỉnh, Giang Nguyên đã trở thành một trong
những nhà cung ứng cố định cho tập đoàn Trung Kiến; ngoài tỉnh, đặc biệt là Tây Nam, vành đai Vân Quý Xuyên, danh tiếng của Giang Nguyên đã vang xa. Những năm gần đây trong các buổi đấu thầu công trình quan trọng,
Giang Nguyên chưa hề tay trắng trở về.
Người người đều nói Hướng Viễn là người thông minh lại sinh ra đúng thời, đương nhiên sẽ luôn may mắn và thắng lợi. Nhưng Hướng Viễn lại bảo gặp may rồi tài hoa gì gì
đó, tất cả đều rỗng tuếch, những gì cô có được đều phải bỏ thời gian ra. Mỗi ngày cô đều làm việc không dưới mười lăm tiếng đồng hồ, một tuần
làm việc bảy ngày. Ngồi máy bay khuya từ thành phố cô tham gia đấu thầu
về, ngay sáng hôm đó lại đến công trình ở một thành phố khác, sợ tiền
vốn đứt đoạn nên liên tiếp mấy ngày liền bôn ba, thúc giục thu hồi tiền
công trình, buổi tối đãi tiệc mời những vị trong hội đồng thẩm định công trình, uống đến mức nôn ói, hội nghị sáng hôm sau cũng không đến trễ
nửa phút… Đó là những chuyện thường ngày ở huyện. Cô đã bỏ bao nhiêu
thời gian và tinh lực như thế, nếu một người học trò dùng thời gian và
sức lực đó để khổ luyện học hành, lo gì không trở thành nhà bác học? Một người phụ nữ nếu có thể bỏ ra thời gian đó để nươi dưỡng tình yêu và
hôn nhân của cô ta cũng không sợ không có nổi một gia đình viên mãn hạnh phúc. Thế nên cô đổi những thứ này để lấy một Giang Nguyên lẫy lừng thì có gì lạ đâu? Cái gì mà may mắn chứ?
Hướng Viễn bận rộn túi bụi suốt ngày, công việc không bao giờ ngừng nghỉ. Đừng nói là Diệp Khiên
Trạch, đến cả Diệp Bỉnh Lâm là bố chồng cũng thấy ngại ngùng, những gì
ông làm được chỉ là dặn đi dặn lại con trai hãy đối xử với Hướng Viễn
tốt hơn, tuyệt đối không được phụ lòng cô. Diệp Khiên Trạch hiếm khi đi
ngược lại ý cha mình. Mỗi khi Diệp Bỉnh Lâm thở dài, sinh con trai có
ích gì, hai thằng con trai cũng không bằng một móng tay Hướng Viễn…anh
chỉ cười mà không nói. Song Diệp Bỉnh Lâm có thể nhận ra, vì công việc
nên Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch tuy không thể suốt ngày dính chặt vào nhau như những cặp vợ chồng khác, nhưng tình cảm vẫn khá tốt đẹp. Ít
nhất là một người phụ nữ xuất sắc như Hướng Viễn, muốn cô bán mạng cho
Giang Nguyên đến mức lao tâm khổ tứ như vậy, mà chỉ bằng lợi ích thôi
thì e rằng không bao giờ được như vậy.
Tự Hướng Viễn cũng biết
nếu chỉ dựa vào mỗi mình cô, cho dù làm việc cả hai mươi bốn tiếng một
ngày cũng chưa đủ sắp xếp ổng thỏa, cũng may công ty còn có Phó tổng Lý
và Đằng Vân đáng để tin tưởng. Phó tổng Lý là một tay cự phách trong
việc quản lý sản xuất, vừa vặn