Old school Easter eggs.
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211063

Bình chọn: 10.00/10/1106 lượt.

lại bỏ
lỡ cơ hội tốt. Mạc Hằng bị tàn tật suốt đời, A Linh cũng ra nông nỗi
này, thế nên mới bảo, sự đời khó lường”.

Hướng Viễn chẳng tâm trạng nào than thở, điều cô quan tâm là chuyện thực tế hơn: “Vậy Mạc Hằng bây giờ thế nào rồi?”

Diệp Khiên Trạch lắc đầu: “Anh cũng không biết. Nghe nói mấy năm trước
Mạc gia đưa cậu ấy ra nước ngoài trị bệnh, nhưng muốn hồi phục như người bình thường có lẽ là rất khó.”

Hướng Viễn quan sát Diệp Bỉnh
Lâm và Mạc Kiến Quốc trò chuyện vô cùng vui vẻ, cố nhân trùng phùng,
chuyện cũ được lật lại. Với tài lực hiện nay của Đỉnh Thịnh, không biết
là phúc hay là họa đây?

Trời về đêm, lần lượt từng vị khách rời
đi, lúc đôi tân lang tân nương tiễn khách đều tặng mỗi người một phần
quà, trong đó ngoài kẹo ra còn có một tấm thẻ vàng dành cho khách VIP
của khu nghỉ mát chưa được hình thành nằm ngay dưới chân. Một chuyện vui đã kết thúc trong hạnh phúc hoàn hảo, những lời kiểu như “vĩnh kết đồng tâm” nói mãi cũng đã tan theo gió, trời đất lâu dài lại mới mở màn,
không ai biết thứ chờ đợi phía sau sẽ là gì.

Sau buổi hôn lễ đó, Diệp gia đã bao năm trôi vào im lặng nay chỉ trong một đêm danh tiếng
đã vang vọng khắp nơi. Tất nhiên, trong cùng lúc đó, khu nghỉ mát suối
nước nóng đang được xây dựng cũng nổi như cồn. Một khi hoàn thành sẽ trở thành nơi an dưỡng cao cấp quy mô lớn với nguồn nước nòng thiên nhiên.

Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch không sắp xếp đi tuần trăng mặt, mà chỉ
nghỉ ba ngày sau đám cưới, họ lại quay về với chức vụ của mình. Hướng
Viễn sau khi chính thức làm con dâu của nhà họ Diệp đã chính thức thăng
chức một bậc như lẽ đương nhiên, lấp vào vị trí Giám đốc kinh doanh vẫn
còn thiếu. Ngoài công việc kinh doanh đối ngoại trong Giang Nguyên, cô
còn phụ trách quản lý Giang Nguyên dưới sự ủy quyền của Diệp Bỉnh Lâm,
trong đó bao gồm một phòng kinh doanh thiết bị điện tử, một công ty kinh doanh phụ tùng thiết bị, thậm chí còn có hai cửa hàng giặt là. Đương
nhiên cũng không thể thiếu được công ty đầu tư Quảng Lợi vốn dưới trướng Diệp Bỉnh Lân và khu nghỉ mát suốt nước nóng do Quảng Lợi xuất vốn đầu
tư.

Đôi với Quảng Lợi, tuy trên danh nghĩa vẫn nằm dưới sự quản
lý chung của Diệp Bỉnh Văn và Hướng Viễn. Nhân sự, kinh doanh, hành
chính thuộc về Hướng Viễn, còn các vấn đề về tài chính vẫn do DIệp Bỉnh
Văn điều hành nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ nếu không có quyền
hạn về phân bố nhân sự, quyết định các kế hoạch kinh doanh và quản lý
công tác hàng ngày thì cái gọi là quản lý hành chính chẳng qua chỉ là
một tờ giấy trắng, thêm vào đó người quản lý xây dựng khu nghỉ mát lại
là Đằng Vân. Đằng Vân do Hướng Viễn trực tiếp phụ trách, mà cô lại làm
việc cho Diệp Bỉnh Lâm nên trên thực tế, Diệp Bỉnh Văn chỉ là một cái
giá đỡ, giữ được chức vụ có lẽ là do Diệp Bỉnh Lâm nể mặt anh em trong
nhà thôi.

Diệp Bỉnh Văn tất nhiên không cam tâm nhưng Hướng Viễn là con dâu danh chính ngôn thuận của Diệp gia, sau lưng cô nghiễm nhiên có Diệp Bỉnh Lâm tuy đã lui về an hưởng tuổi già song vẫn nắm huyết
mạch của Gianh Nguyên. Còn Diệp Khiên Trạch là bạn đời của cô, không cần nói gì thêm. Diệp Quân tuy cũng có cổ phần trong Quảng Lợi và Giang
Nguyên nhưng khoan chưa nói đến việc cậu còn nhỏ tuổi, chưa từng quan
tâm đến chuyện này, mà cậu có chen chân vào công ty thì chẳng lẽ Diệp
Bỉnh Văn có thể hy vọng Diệp Quan nghiêng về phía mình?

Trong
công ty Diệp Bỉnh Văn vốn có một nhóm người làm việc cho ông ta nhưng
bình thường ông ta đối xử khắc nghiệt, Đằng Vân luôn một lòng làm việc
cho ông ta mà còn bị đối xử tệ bạc như vậy, huống hồ là người khác. Về
mặt lợi ích, dù cũng có được chút ít, song phần ngon ông ta hưởng, kẻ
khác chỉ có được phần thừa thải. Giờ đây, Hướng Viễn nắm quyền trong
tay, tuy không đại lượng từ bi nhưng tác phong của cô mọi người đều rõ,
cô là người cực kỳ xem trọng tính hiệu quả, chỉ cần bạn có thể cho cô
kết quả mà cô mong muốn thì chí ít bạn sẽ có lợi rất nhiều. Vì thế có
thể nói nói rằng, Hướng Viễn giờ đây trong công ty rất “thiên thời – địa lợi – nhân hòa”, so với cô, Diệp Bỉnh Văn chỉ là kẻ thất bại thảm hại.
Có điều Hướng Viễn cũng chẳng có ý muốn dồn ép ai vào đường cùng, thường ngày cho dù gặp trong trường hợp công hay tư, cô vẫn rất khách sáo lễ
phép với Diệp Bỉnh Văn, một điều “Giám đốc Diệp”, hai điều “chú Hai” rất kính cẩn, không hề lẫn lộn. Nói theo cách của cô thì đừng đuổi chó chạy ngõ cùng, cho nó ăn rồi để nó loanh quanh ở đó là được, nếu nó vượt
tường cắn người thì khó thu dọn chiến trường lắm.

Thỉnh thoảng
cũng có kẻ tự cho mình thanh cao không chấp nhận việc Hướng Viễn dựa vào hôn nhân ngồi trên vị trí cao với thân phận đàn bà. Những lời đó truyền đến tai Hướng Viễn, cô chỉ cười cho qua: “Ngay cả vĩ nhân cũng từng nói quan hệ có sức sinh sản. Đường đến La Mã không chỉ có một, bỏ gần lấy
xa là cổ hủ đến mức hết thuốc chữa rồi”.

Sau đám cưới không lâu, để cảm ơn Chương Việt đã giúp mình móc nối được bao nhiêu mối quan hệ,
Hướng Viễn mời vợ chồng họ dùng cơm ở “Tả Ng