
ể lại như thế, họ lập mộ đặt
lọ cốt này ở nghĩa trang và thắp hương thường xuyên. - Cô gái
nói, hết sức trôi chảy để truyền đạt lại tất cả những gì đã biết.
_ Cảm ơn em. - Nhím xù xì cảm kích, cười dịu dàng. Bàn tay
cậu nâng niu lọ tro cốt, ánh mắt thương cảm dán chặt vào nó.
_ Em chỉ giúp anh được thế này. Em không biết thêm gì nữa đâu. - Cô hướng mắt xa xôi, khẽ khàng.
Tiếng biển vụn vỡ như pha lê va xuống nền gạch, mặt trời ấm
như nước sốt cà chua chảy đỏ những rặng mây. Hoàng hôn buông
dần. Đỏ như gạch cua.
_ Như vậy, Angel vẫn mất tích? - Nhím hỏi.
Mái tóc nâu vàng vẫn bay trong gió, tự do, vô định.
_ Có những điều...em không thể nói cho anh biết.
_ Anh tôn trọng em. Và anh sẽ cố chờ đến khi em quyết định sẽ rạch ròi ranh giới.
Cô gái quay sang, bàn tay xoa vào chiếc lọ trắng, cảm giác mát
lạnh. Ánh mắt xuyên tạc vào đồng tử người đối diện, như khắc
ghi.
_ Đôi khi, một thứ tưởng như là xa xôi lại gần ngay trước mắt.
Minh chau mày, đăm chiêu.
_ Anh không hiểu.
_ Từ từ anh sẽ hiểu.
Tiếng sóng xác xơ, oà vỡ. Rào rạt... Rào rạt...
Hoàng Hiểu Minh trầm mặc, nụ cười thoáng như hư vô.
_ Cảm ơn em.
Cô bật cười, lắc đầu, tiếng nói trong như thuỷ tinh.
_ Đừng cảm ơn em nhiều như thế. Đôi lúc, con người ta chợt thánh thiện không điều kiện. Có lẽ, vì em thấy có lỗi với anh.
Đôi mắt kia bỗng ấm áp lạ thường, thanh trong tựa mây trắng của bầu trời Athens.
_ Hì hì, em nên rời khỏi đây trước khi Q phát hiện em rời khỏi Hong Kong.
_ Em biết, em đi đây. - Cô quàng lấy cổ cậu, trìu mến. - Bảo trọng.
Hiểu Minh vuốt lấy mái tóc suông mềm của cô gái.
_ Em cũng thế nhé.
Mặt trời đỏ ối như lòng đào, chuẩn bị nhường bước cho màn đên bao phủ. Chân trời, mây trôi đỏ tía. Những đàn chim ríu rít bay về tổ, hối hả.
Khoảnh khắc quyến luyến vụt đi sau chiếc ôm tạm biệt, cô gái
lại vuốt nhẹ tóc mình, đôi mắt đỏ nâu đẹp tựa hoàng hôn đang
buông xuống.
Chiếc váy trắng bao bọc thân hình gầy guộc, phất phơ bay. Đến
khi, người ta chỉ còn trông thấy nó chỉ còn là một chấm
trắng, tan chảy theo màu nắng cam vàng. Nhỏ xíu.
Ở lại, hoàng hôn rót tia buồn vợi cho chàng trai đứng trên con
đê. Lặng ngắm nhìn vũ trụ đang vận động chuyển giao ngày và
đêm, con người ta chợt nhận ra thế giới thật mêng mông, to lớn
biết nhường nào. Và ta, như hạt cát bé nhỏ trên bãi bồi rộng
lớn, chỉ li ti, vô định. Mặc gió cuốn. Mặc biển dồn. Mặc nắng đốt. Mặc mưa vây. Mãi mãi hứng chịu tất cả. Nếu ngoan cường,
hạt cát sẽ bám trụ lại trên thế gian, nếu yếu ớt, buông xuôi,
chắc rằng, nó sẽ bị bào mòn đến khi mãi tan biến trong sinh
quyển vĩ đại này.
Sống là đấu tranh để tồn tại.
Có một nụ cười len lén vẽ trên môi ai đó, bàn tay vẫn nâng niu
di vật cuối cùng của người đã khuất. Nắng chiếu hắt bóng cậu thành vệt bóng dài, nằm ngủ ngon lành trên cát mịn.
_ Anh đã hiểu ý em rồi. Vẫn phải cảm ơn em, cô mèo đen bí ẩn,
em đã nói cho anh biết nghiệm của phương trình, chỉ một nghiệm
duy nhất.
Tiếng biển vẫn thở đều trong nhịp điệu của vũ trụ bao la. Quả bóng lửa đỏ cam sáng rực ở khơi xa. Không gian quánh đặc, co
rút dần thành một màu đen u buồn. Có những vì sao Hôm đã bắt
đầu thắp sáng.
Hết một ngày.
Tôi lang thang trên những con phố mang tiết trời ẩm ương u ám. Mưa bụi lất
phất. Dù không đủ làm ướt hết áo quần như cũng làm mắt người ta nhoè đi, tưởng như ai cũng đang khóc.
Chợt thấy mình ngớ ngẩn một cách kì lạ. Tôi đang làm cái
quái gì thế này? Đi bộ khắp mọi con phố trong dòng xe cộ nô
nức của thành phố. Gần trưa, tuy thế mà bầu trời vẫn xám
xịt, nặng trĩu mây, sẵn sàng trút giội một cơn mưa nặng hạt
để lau tẩy bầu không khí bám đầy khói bụi của thành thị.
Ba đi công tác chưa về. Và mẹ, Cherry phải theo đoàn phim quay ở
tận miền Tây, chắc cả tháng nữa mới về. Ba gửi tôi qua nhà mẹ của Khánh Di, bác gái không có con gái nên cực kì cưng chiều
tôi, đôi khi đùa vui rằng xem như tôi đã cướp hẳn người mẹ vui
tính của Di luôn rồi.
Tôi chưa dám báo cho ai biết công việc mới của mình. Tôi muốn
họ bất ngờ. Chỉ riêng Dolly biết, và gia đình nó cũng biết.
Tính ra, tôi thực sự thích công việc này. Một vai diễn luôn là
một thách thức cần chinh phục, tôi là người thích ch