
uốn
như một loài rồng biển kiêu hãnh phân cách đất liền và bể
nước xanh thẳm.
Hải âu chao nghiêng trên bầu trời, lít rít kêu. Gió rít quanh
bóng hình cô gái xoã tóc dài ngang eo, tung bay tán loạn. Chiếc váy trắng kéo dài tới gót chân mang kiểu dáng Bohemian hoang
dại bật lên dáng hình xinh đẹp như một nữ thần của biển.
Cô gái đứng trên con đê, hướng mặt ra biển, tĩnh lặng như tượng
sáp. Gió cứ phản phất quanh cô, rũ xoã màu tóc nâu vàng uốn
nhẹ như rêu tảo. Những dãy đá xanh đen lổm chổm trước mặt,
nước biển tát rạt vào nó, bào mòn nhẵn các góc cạnh sắc
nhọn.
Tiếng sóng nhẹ nhàng, dào dạt.
Chàng trai mang đôi mắt huyết ngọc bước nhàn hạ trong nắng ấm.
Mùi muối bám vào khứu giác cậu, mằn mặn, nồng nồng. Trên tay
của Hiểu Minh mang theo một bó huệ trắng tinh khiết. Bước tới
gần cô gái, sự bình thản của cả hai chứng tỏ họ đã quen nhau
từ trước.
_ Đúng như em đoán, anh sẽ đến đây. - Tiếng nói dịu ngọt vang lên, thản nhiên, bình lặng.
Không chú ý lắm về câu nói của cô gái mặc váy trắng, đặt bó
huệ lên một bia đá dọc con đê, nơi tưởng niệm những nạn nhân
xấu số đã chôn thây cho biển cả. Từng bia đá đại diện cho một
linh hồn lang thang trên biển. Duy, bia mộ mà cậu đặt lên lại
khắc lên đến những 36 cái tên, 36 nhân mạng của gia tộc Bạch
Hàn. Tất cả đã chết thảm thành tro tàn trong một vụ hoản
hoạn gần 12 năm trước. Và những người dân thương xót nên đã lập nên tấm bia này để tưởng nhớ họ, như đã cùng thề nguyền sẽ
chết cùng một nắm mồ của đại dương.
Im lặng. Như là mặc niệm. Cảm thương cho số phận bi thảm của
họ. Những nghĩ suy triền miên về một hồi ức đã ngủ quên trong
những giấc mơ bé dại. Cậu chợt nhớ về những ký ức vụn vặt
như những hạt kim tuyến bé nhỏ, lấp lánh bay trong tâm trí, ráp lại thành một bức tranh tươi đẹp, êm đềm. Nơi đây, đã từng là
một thiên đàng hạnh phúc của gia đình họ Bạch. Và đã từng
mang theo ký ức cùng một cô bé xinh xắn.
Trên con đê chắn biển dài ngoằn, dường như có tiếng kêu réo trong trẻo còn vấn vương của hai đứa trẻ.
[ Tiểu Bạch! Nhanh lên nào! Thuỷ triều sắp lên rồi, chúng ta
phải ra nhặt sao biển nhanh lên, nếu không nó lại trôi ra biển
hết đấy!'>.
[ Nhím chạy chậm thôi! Cẩn thận kẻo đấy! Đường trơn lắm!'>.
[ Hì hì, nhanh lên này! Đưa tay đây! Nhím đỡ qua cho!'>.
[ Đá chông chênh lắm!'>.
[ Xuống đây đi! Không sao đâu mà!'>.
[ Á! Đau quá! Ui da! Vậy mà nói không ngã đó hả?'>.
[ Ui da! Nằm trên người nhím êm ái đó mà còn la! Nhím mới đau
nè! Bẩn hết áo rồi. Lát mẹ nhím mắng cho mà xem!'>.
[ Hu hu, trầy tay rồi nè! Tiểu Bạch méc papa tội nhím làm Tiểu Bạch té nè!'>.
[ Thôi mà! Đừng khóc mà! Nhím xin lỗi mà! Đừng khóc! Xin luôn đấy!'>.
[ Ha ha, nhím mắc lừa rồi! Lêu lêu!'>.
[ A! Dám lừa hả? Đứng lại!'>.
[ Ha ha, nhím ú tròn! Đố nhím bắt được Băng Nhi! Ha ha'>.
[ Ya! Cái con thỏ trắng này! Lại đây nè! Mình đi nhặt sao biển đi! Đi này!'>.
Rào rạt. Biển vỗ về giấc mơ con trẻ. Gọng vó chạy ngang mặt
cát. Tiếng kêu réo đó vẫn hằn sâu trong trí nhớ của cậu. Thật ấm áp. Thật bình yên.
Phá tan sự tĩnh mịch của không gian, cuối cùng, nhím xù cất cất tiếng trả lời cô gái.
_ Em làm gì ở đây?
_ Như anh, em muốn tìm sự thật. - Cô gái xoay mặt, cười nhẹ nhàng.
Thoáng bắt gặp lại một nét phẳng lặng tuyệt đối của cả hai con người có cùng màu mắt nâu đỏ lạ lẫm.
_ Em đã tìm thấy được gì? - Minh hỏi.
Gương mặt xinh đẹp vẫn giữ nguyên nét bình lặng như mặt gương,
cô gái trả lời, với cách phủ nhận hoàn toàn. Trên bàn tay gầy xương trắng mịn, người thiếu nữ đang mang theo một chiếc lọ
màu sứ men trắng, to khoảng như quả dừa trên cây, trồng ở bãi
cát xa.
_ Không gì cả.
_ Em dối.
_ Tuỳ anh, không tin cũng chả sao!
Minh nhíu mày, ẩn giấu sự tức giận:
_ Em có biết rõ em đang làm gì không?
_ Tất nhiên. - Đáp, cô có một khí chất thản hoặc hệt như người đối diện, điều tương đồng như cùng một khuôn mẫu.
_ Hãy cho anh biết.
_ Anh đang van xin em? - Cô ngẩng mặt, thích thú.
Hoàng Hiểu Minh cho tay vào túi, mắt nhìn xa xăm.
_ Phải.
Cô đưa tay áp lên má của cậu, khiến Minh phải hạ thấp đầu nhìn cô.
_ Gương mặt cầu khẩn thế này sao?
Nhím chớp mắt, đồng tử thanh tân, day nhẹ m